Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 286 - Cung Bản Vũ Thiên đến (2)



Chương 286 - Cung Bản Vũ Thiên đến (2)




Diệp Hiên không chỉ muốn tàn sát những tàn hồn tiên thần này để tăng tiến tu vi, càng đang làm chuẩn bị vì ngày sau chiến một trận với Nguyên Linh, không giải quyết Nguyên Linh, có thể nói hắn trắng đêm khó ngủ.
- Tuyệt Tiên, ngươi mang thành viên Minh Phủ trở về Giang Nam, ta muốn ở đây một thời gian.
Diệp Hiên trầm tư một phen, sau đó lại nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là West Kiếm Thánh kia chính là thuộc hạ của Nguyệt Thần, hiện tại người này đã bị ta nhốt vào địa lao, nên xử trí như thế nào?
Vũ Tuyệt Tiên chắp tay thi lễ, dò hỏi Diệp Hiên.
- Chỉ là một con giun dế mà thôi, trực tiếp làm thịt.
Diệp Hiên lạnh lẽo lên tiếng nói.
- Khoan đã!
Nguyệt Thần biến sắc, vội lên tiếng nói với Diệp Hiên:
- Không thể giết người này, ta đã luyện cô ta thành bách quỷ, cô ta có tác dụng rất lớn đối với ta.
Ầm!
Chợt, một tia huyết quang bỗng nhiên đánh bay Nguyệt Thần ra ngoài, tiếng xương cốt đứt gãy không ngừng truyền đến, sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, nói:
- Nguyệt Thần, nhớ kỹ thân phận của ngươi bây giờ, không có ai có thể làm trái lời của ta.
- Diệp Hiên, ngươi....
Nguyệt Thần tràn máu nơi khóe miệng, tức giận đến nỗi thân thể đều run rẩy, nhưng theo Diệp Hiên điểm ra một chỉ, một mảnh huyết quang đã bao phủ lấy cô, linh hồn tê liệt đau đớn trực tiếp khiến cho cô kêu lên thảm thiết.
- A! Dừng... Dừng tay!
Đau đớn khiến tuyệt vọng làm cho cô xụi lơ trên mặt đất, cơ thể co quắp, giống như có ngàn vạn thanh đao đang cắt da xẻ thịt cô, loại đau khổ này làm cho cô hét thảm, càng muốn tự phá nguyên thần mà chết.
Ông!
Diệp Hiên phất tay, huyết quang bao phủ trên người Nguyệt Thần tiêu tán không thấy, để cho cô nằm xụi lơ trên mặt đất, thân thể có lồi có lõm đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, miệng càng không ngừng thở hổn hển.
- Nhớ kỹ, đây là giáo huấn nho nhỏ dành cho ngươi, dù Quảng Hàn tiên tử đã từng cưng chiều ngươi như thế nào, nhưng ngươi bây giờ chính là người hầu của ta, ngươi phải làm theo việc ta yêu cầu. Nghe hiểu không?
Diệp Hiên âm u hỏi.
- Nghe... Nghe hiểu!
Nguyệt Thần suy yếu trả lời.
- Lớn tiếng chút, ta nghe không rõ.
- Nghe hiểu.
Nguyệt Thần hô to, nước mắt lại không ngừng chảy ra, miệng nghẹn ngào nức nở.
Hiển nhiên, chủ nhân của cô từng là Quảng Hàn tiên tử, trong khoảng thời gian dài ấy, chư thiên tiên thần thấy cô đều phải nhìn mặt mũi Quảng Hàn tiên tử trên mà lấy lòng một phen.
Nhưng hôm nay rơi vào trong tay Diệp Hiên, không chỉ có luân lạc tới mức thành người hầu, chỉ cần hơi chút tỏ ra bất mãn một chút sẽ bị đối phương dằn vặt, chuyện này làm sao không khiến cho Nguyệt Thần cảm thấy ủy khuất khổ sở?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nguyệt Thần, Diệp Hiên lạnh nhạt cười một tiếng, kỳ thực đối với việc có giết West Kiếm Thánh hay không, Diệp Hiên cũng không thèm để ý, chỉ là nhất định phải gõ kẻ cao ngạo như Nguyệt Thần một phen, nếu quá hoà nhã, sẽ chỉ khiến cho cô ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
...
Đông Doanh, một không gian thần bí.
Tứ phương trên dưới, hư vô vắng vẻ, Thiên Tùng Vân Kiếm chìm nổi ở trong hư không, Cung Bản Vũ Thiên khoanh chân mà ngồi, linh quang vờn quanh thân, mang đến một loại cảm giác bình tĩnh đạm bạc.
Hô, hút!
Linh khí như nước, từ từ thổ nạp, chỉ thấy Cung Bản Vũ Thiên đang hít thở, thân thể của hắn đang sáng lên, Thiên Tùng Vân Kiếm phía trên đỉnh đầu dần dần hư huyễn, cho đến nửa ngày trôi qua, Thiên Tùng Vân Kiếm chợt hóa thành một mảnh linh quang, dung nhập vào trong mi tâm Cung Bản Vũ Thiên.
Bỗng nhiên.
Cung Bản Vũ Thiên mở hai mắt ra, một tia linh quang xẹt qua đáy mắt, khí tức siêu nhiên thoát tục dâng lên khắp cơ thể hắn.
- Lão sư, ta thành công.
Không có mừng rỡ như điên, càng không nửa điểm kích động, Cung Bản Vũ Thiên biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có nửa điểm sóng lớn.
Hư không đạm bạc, phiêu miểu không linh, còn có một loại cảm giác thần bí tràn ngập ở khắp không gian, cho đến khi một hư ảnh màu đen hiện lên bên cạnh Cung Bản Vũ Thiên, trầm giọng nói:
- Rất tốt, ngươi có thể tiếp nhận được lực lượng của Thiên Tùng Vân Kiếm, điều này giúp cho ngươi bước vào Hợp Thể Kỳ, nếu như thiên địa linh khí vẫn còn, ngươi bước vào Độ Kiếp kỳ thì ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.
- Lão sư, ta chỉ muốn giết Diệp Hiên, đối với việc độ kiếp, ta không dám hy vọng xa vời.
Cung Bản Vũ Thiên mỉm cười nói.
- Ta muốn nhắc nhở ngươi, trong cơ thể ngươi ẩn chứa linh khí, đều là Thiên Tùng Vân Kiếm ban tặng, thế giới này cũng không có linh khí để cho ngươi thu nạp, nếu ngươi hao hết linh khí trong cơ thể, ngươi sẽ lần nữa trở về làm phàm nhân, Thiên Tùng Vân Kiếm cũng sẽ phản phệ ngươi, ngươi còn muốn đi giết hắn?
Hư ảnh màu đen trầm trọng lên tiếng.
- Phá!
Một chữ đơn giản chứng minh sự quyết tâm của Cung Bản Vũ Thiên, chỉ thấy không gian thần bí này rạn ra giống như mạng nhện, theo một nổ rất lớn truyền đến, Cung Bản Vũ Thiên cũng xuất hiện ở bên ngoài.
Hoa anh đào tung bay!
Cung Bản Vũ Thiên mặc một bộ trường bào màu trắng, sừng sững ở trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua nơi này làm cho vạt áo của hắn bay phần phật, ánh sáng vờn quanh người hắn, hắn đang mỉm cười, mang đến một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Gió lớn nổi khắp đất trời cuồng bạo cuốn qua nơi này
Cung Bản Vũ Thiên phóng tầm mắt nhìn tới, hoa anh đào hắn đã từng thích nhất sớm đã không còn tồn tại, khu vườn hoa anh đào đã trở thành một vùng đất cằn cỗi, càng có thể nhìn thấy rất nhiều hài cốt của con người ở nơi kia.
- Con dân của ta đang khóc, vong hồn bọn họ đang kêu rên, nước đã không còn là nước, nhà đã không còn là nhà, Diệp Hiên ơi, tất cả những điều này đều là do ngươi ban tặng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận