Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2047: Người người oán trách (2)

Chương 2047: Người người oán trách (2)
Kỳ thực, tất cả những người khởi xướng này đều đến từ Diệp Hiên, bởi vì Diệp Hiên đưa xuống một mệnh lệnh, mà mệnh lệnh này chính là nguyên nhân khiến Bắc Vực Thiên Đình điên cuồng đồ sát Bắc Vực.
Trước đó từng nói qua, Bắc Vực là chỗ nghèo nàn, quanh năm tuyết bay hàn thiên tư nguyên khan hiếm đến cực điểm, khi ba đại giáo Bắc Vực tồn tại, tựa như đã nắm giữ toàn bộ tài nguyên tu luyện ở Bắc Vực, một vài tông môn đạo thống cũng dựa vào ba giáo mà tồn tại.
Chỉ là từ khi đại chiến ba giáo qua đi, đại lượng tài nguyên tu luyện hao tổn không còn, thậm chí khi Diệp Hiên đột phá vào Bất Hủ liền đã hao hết tài nguyên của ba giáo, càng là không còn lại gì cho Bắc Vực Thiên Đình.
Diệp Hiên muốn tu luyện, hắn tự nhiên cần vô tận tài nguyên đến chồng chất vào tu vi hắn, cho nên hắn ra lệnh Bắc Vực Thiên Đình đi đồ tông diệt hộ, càng là điên cuồng cướp đoạt đại đại tiểu tiểu tông môn đạo thống, đem toàn bộ tài nguyên tu luyện giành được đưa đến Tuyết Trúc Phong cung cấp cho hắn tu luyện.
Quả thực cách làm này của Diệp Hiên là phát rồ, cũng là đang nghiền ép cả Bắc Vực, muốn ép khô đến khi một điểm hữu dụng cuối cùng cũng không còn.
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng không phải hạng người lương thiện, hắn cũng không có lòng từ bi trách trời thương dân, hắn chỉ là muốn nhanh chóng mở ra tòa thiên môn thứ nhất, khiến cho tu vi của mình nâng cao một bước, đây chính là ý nghĩ đơn giản nhất của hắn.
Cho dù sống chết của những sinh linh Bắc Vực cũng không có quan hệ gì với hắn, bởi vì Diệp Hiên vẫn luôn thờ phụng một câu, làm người không vì mình, trời tru đất diệt, kẻ yếu như cẩu cường giả như thiên, cái gọi là lòng từ bi chỉ là chướng ngại vật với hắn mà thôi.
Ba vạn năm là huyết tinh sát lục ba vạn năm, đại địa Bắc Vực cực kỳ bao la, nhưng tài nguyên tu luyện thực sự là quá khan hiếm, chỉ là dưới thủ đoạn cao tay của Diệp Hiên, Bắc Vực Thiên Đình như chó dại sát lục cướp đoạt bốn phía, đại lượng tài nguyên tu luyện cũng cuồn cuộn không ngừng đưa về Tuyết Trúc Phong.
Cho nên, trong thời gian ba vạn năm này mỗi ngày Diệp Hiên đều đang tu luyện, đại lượng thiên tài địa bảo bị hắn hao hết, tu vi cũng là càng lúc càng tăng, cái này đối Diệp Hiên mà nói thật là một chuyện vui.
Cho dù ngoại giới chết bao nhiêu sinh linh, bao nhiêu đạo thống tông môn bị hủy diệt, Diệp Hiên cũng không quan tâm những thứ này, hắn chỉ quan tâm Bắc Vực Thiên Đình cướp đoạt được bao thiên tài địa bảo, đây mới là vấn đề hắn quan tâm.
Tiếng oán hờn, tiếng sinh linh đồ thán vang vọng ở khắp nơi!
Cách làm này của Diệp Hiên căn bản chính là đang mổ gà lấy trứng, nhưng Diệp Hiên cũng không thèm để ý, bởi vì hắn vốn là không muốn để lại Bắc Vực, hắn chỉ muốn mau chóng mở ra tòa thiên môn thứ nhất, bởi vì chiến trường của hắn chính là ở Trung Ương đại vực.
Đương nhiên, mấy năm Bắc Vực Thiên Đình liên tục chinh chiến, tự thân cũng hao tổn khá lớn, thậm chí mười mấy vị Bất Hủ cũng đã từng đi bái kiến Diệp Hiên, hi vọng có thể tạm dừng trận sát lục này.
Rất đáng tiếc, Diệp Hiên chân chính là một bạo quân, trực tiếp diệt sát một vị Bất Hủ, hù cho những Bất Hủ cảnh khác vội vàng xin lỗi, mà sau lại lần nữa mang theo Bắc Vực Thiên Đình điên cuồng cướp đoạt tài nguyên ngoại giới.
Cách làm này của Diệp Hiên quá mức cực đoan, cũng không có biểu hiện của một thượng vị giả nên có, cái này cũng sẽ khiến cho nhân tâm Bắc Vực Thiên Đình tan rã, nhưng Diệp Hiên cũng không để ý, bởi vì hắn biết rõ một điểm, chỉ có tự thân cường đại mới là vĩnh hằng, cái gọi là thế lực chung quy chỉ là kính hoa thủy nguyệt mà thôi.
Từng kiến thức qua vạn cổ chí cường cùng những nhân vật cấm kỵ, Diệp Hiên hiểu rõ một đạo lý, trong phiến hỗn độn vũ trụ này, chỉ có tự thân đạp lên cực đỉnh, liền nắm giữ hết thảy, nếu như vỏn vẹn chỉ là say mê đắc chí trong một thế lực nào đó, thì sớm muộn cũng phải bị cường giả đào thải, cũng sẽ trở thành khô cốt dưới chân người khác.
Trên Tuyết Trúc Phong.
Một mặt Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần trầm trọng, Diệp Hiên vẫn đắm chìm trong tu luyện, hư ảnh thiên môn sau lưng càng phát ra ngưng thực, hiển nhiên trong ba vạn năm tu luyện này đã khiến tu vi Diệp Hiên càng phát ra thâm hậu.
- Chuyện gì?
Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra.
- Tiên sinh, hiện tại ngoại giới tiếng oán hờn khắp nơi, thậm chí Bắc Vực Thiên Đình đều đang xuất hiện lời đàm tiếu, nếu cứ tiếp tục chinh phạt giết chóc, ta sợ... !
Hoàng bàn tử muốn nói lại thôi.
- Ngươi sợ bọn họ phản loạn ta?
Diệp Hiên cười nhạt một cái nói.
- Tiên sinh, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, hiện tại tất cả sinh linh Bắc Vực đều coi ngài là Ma Vương, không biết nhiều ít tông môn đạo thống cùng liên hợp muốn thảo phạt ngài, thậm chí trên dưới Bắc Vực Thiên Đình đều đang có ý kiến đối với ngài, ta chỉ sợ...
Cố Bắc Thần lộ vẻ lo lắng nói.
- Người người oán trách, chúng bạn xa lánh?
Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn hoàn toàn quỷ dị, hắn nhàn nhạt quan sát vân hải phía trước, hắn trầm giọng nói:
- Một người nếu như cường đại đến mức không người nào có thể chế hành, vậy hắn chính là quy tắc chế định người, chỉ có kẻ yếu mới đi chiếu cố ý nghĩ của một vài sâu kiến, hơn nữa ta cũng rất muốn nhìn xem, đến cùng người nào dám phản ta.
- Mấu chốt nhất là, ta thấy Bắc Mang lão ma cùng Bắc Minh giáo chủ bọn hẳn cũng là muốn ngồi không yên.
Hoàng bàn tử hơi ngẩn ra, thử dò xét nói:
- Tiên sinh, ý của ngài là... ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận