Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2089: Cái gọi là cấm kỵ (2)

Chương 2089: Cái gọi là cấm kỵ (2)
Diệp Hiên khí cơ che đậy cả Thế Giới Hồng Hoang, đang tìm kiếm vạn cổ bóng ma, thậm chí chỗ động phủ trước đây bãi qua giữa hắn cùng vạn cổ bóng ma cũng đều không có phát hiện tung tích của đối phương.
Phía trên bầu trời, Diệp Hiên chau mày, hắn không tin vạn cổ bóng ma không cảm giác được hắn trở về, có thể là đối phương tránh đi không muốn gặp.
- Tiền bối, còn xin gặp một lần.
Diệp Hiên khom người thi lễ, giọng của hắn cũng không lớn, tựa như âm thanh bình thường, truyền bá cũng không rộng, nhưng Diệp Hiên tin tưởng, vạn cổ bóng ma nhất định có thể nghe thấy.
- Ta đã từng nói sẽ không giúp ngươi, ngươi đến đây tìm ta chỉ là lãng phí không bằng đi tu luyện cho tốt, đây mới là chuyện ngươi phải làm.
Một âm thanh vô dục truyền đến bên tai Diệp Hiên, căn bản không mang nửa điểm tình cảm nhân loại, nhưng cái này lại làm cho Diệp Hiên mừng rỡ.
- Còn xin tiền bối gặp một lần, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào để trao đổi cùng tiền bối, chỉ cầu tiền bối giúp ta lần này.
Diệp Hiên lại lần nữa khom người thi lễ, hắn đem tư thái thả cực thấp.
Oanh!
Một cái vòng xoáy màu đen bỗng nhiên cuốn Diệp Hiên vào trong đó, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ sự kháng cự gì, cả người liền biến mất trong bầu trời.
...
Nơi này là một chỗ sơn cốc u tĩnh, chim hót hoa nở, dòng suối nhỏ nước chảy, thỉnh thoảng có thể nhìn dã thú chạy giữa khu rừng, cũng có chim chóc lướt qua rừng cây líu lo hót vang.
Một gian nhà gỗ tọa lạc bên cạnh một vũng đầm lầy, nhà cửa ruộng đất bốn phía trồng một ít hoa hoa lá lá, ở bên bờ đầm, một bóng dáng màu đen đang ngồi xếp bằng, cả người như là tuyên cổ ngoan thạch yên lặng bất động.
- Tiểu hữu, chúc mừng ngươi đạp vào Bất Hủ.
Cái Thiên Nguyên từ trong rừng khiêng một ít vật liệu gỗ trở về, trông như một nông phu, lại như một phàm nhân, căn bản nhìn không ra có nửa điểm tư thái cường giả cái thế.
Nhiều năm không gặp, Cái Thiên Nguyên đi theo bên cạnh vạn cổ bóng ma, có thể nói là được đại tạo hóa, một thân tu vi liền để Diệp Hiên đều nhìn không thấu, nếu như Diệp Hiên không có đoán sai, chỉ sợ đối phương đã đạp vào trong hàng ngũ nửa bước chí cường.
Nửa bước chí cường!
Vẻn vẹn hai chữ chênh lệch cùng chí cường vạn cổ, chỉ cần chí cường vạn cổ không xuất hiện, nửa bước chí cường đã được xưng tôn là hoàn vũ, nhưng bây giờ lại thành nô bộc cho người khác, lao động tại nơi này như nông phu phàm nhân.
- Ngươi cũng không kém, chỉ đáng tiếc là rốt cuộc không thể thành vạn cổ chí cường.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Tiền bối nói qua, ta không có cơ duyên với chí cường vạn cổ, dù là khổ tâm, cuối cùng cũng chỉ là hòn đá đặt dưới chân người khác, không bằng đạp vào nửa bước chí cường, đây cũng là một kết quả tốt.
Cái Thiên Nguyên cười khổ nói.
- Đi thôi.
Cái Thiên Nguyên âm thầm nháy mắt ra dấu cho Diệp Hiên, lại nhìn vật liệu gỗ trên vai liền bước nhanh mà rời khỏi, mà Diệp Hiên thì nhẹ hít sâu một hơi, dạo bước đi tới phía vạn cổ bóng ma.
- Cấm kỵ quấn thân, không người nào có thể cứu.
Không chờ Diệp Hiên mở miệng thỉnh cầu, vạn cổ bóng ma liền vô tình mở miệng.
- Ta không tin!
Diệp Hiên đầu tiên là khẽ giật mình, trọn vẹn ngốc trệ ba hơi, sau đó chăm chú chăm chú nhìn lấy bóng lưng vị nhân vật cấm kỵ này, trong miệng chắc chắn phun ra ba chữ này.
- Không tin?
Vạn cổ bóng ma chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn lại Diệp Hiên, tử quang vờn quanh trên người hắn để người ta thấy không rõ nét mặt, chỉ là Diệp Hiên có thể cảm giác được đôi mắt màu đỏ tươi của đối phương có ý chế giễu hắn.
- Ngươi cho rằng lực lượng cấm kỵ là cái gì?
Vạn cổ bóng ma nói.
- Ta không hiểu, cho nên mới đến cầu xin ngài.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Cái gọi là cấm kỵ, cũng không phải là cảnh giới phía trên chí cường vạn cổ, nói một cách đơn giản, nhân vật như ta đây cũng chỉ là vạn cổ chí cường, chỉ là xảy ra một loại thay đổi, không bị Vũ Trụ Hỗn Độn sở dung, lực lượng bản nguyên đối kháng Vũ Trụ Hỗn Độn, đây chính là cấm kỵ. Đương nhiên, mấy nhân vật như ta đây, hoàn toàn chính xác qua được vạn cổ chí cường, cũng có thể được xưng cấm kỵ cảnh, lực lượng vốn có cũng có thể được xưng lực lượng cấm kỵ.
Nghe thấy lời vạn cổ bóng ma nói, đôi mắt Diệp Hiên trở nên kinh nghi, cái này lại để cho hắn biết một chút bí ẩn liên quan tới nhân vật cấm kỵ, chỉ là lần này hắn cũng không muốn cùng vạn cổ bóng ma nghiên cứu thảo luận những vấn đề này, hắn đến là vì Liễu Bạch Y, chỉ có vạn cổ bóng ma trước mắt mới có thể cứu được Liễu Bạch Y.
- Ta chỉ muốn cứu hắn, mà người có thể cứu hắn chỉ có ngài, mặc kệ bỏ ra cái giá gì, chỉ cần ngài nguyện ý cứu hắn, cho dù là muốn cái mạng này ta đều có thể tặng cho ngài.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Mệnh của ngươi ? Ha ha ha!
Vạn cổ bóng ma mỉa mai cười to, càng là liếc mắt nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Nếu ta muốn mệnh ngươi, ngươi đã sớm chết, thế nào phải cần ngươi đến cho ta?
Ứng đối với lời mỉa mai của vạn cổ bóng ma, Diệp Hiên cũng không hề bị lay động, bởi vì hắn có việc cầu người, bởi vì hắn không cường đại bằng vạn cổ bóng ma, hắn thân là kẻ yếu cùng cầu người giác ngộ.
Hơn nữa vạn cổ bóng ma cường đại cỡ nào, nếu muốn trắng trợn cầu xin đối phương giúp hắn, Diệp Hiên cũng biết không có đơn giản như vậy không, mệnh của hắn ở trong mắt vạn cổ bóng ma xác thực không tính là gì.
- Vậy ngài muốn cái gì?
Diệp Hiên yên lặng một phen, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận