Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 372 - Thiên Cương Tam Thập Lục Biến vs võ đạo bác long thuật (2)



Chương 372 - Thiên Cương Tam Thập Lục Biến vs võ đạo bác long thuật (2)




Gào!
Đối mặt Diệp Hiên điên cuồng công phạt, thân rồng của Dương Tiễn quấn quanh Dngười iệp Hiên, long trảo đáng sợ nở rộ tiên quang cuồng bạo muốn xé nhục thân Diệp Hiên ra làm hai.
Máu nhuộm bầu trời, thiên địa rung chuyển, lúc quần tiên hoảng sợ quan sát, Diệp Hiên hóa thành cự nhân kình thiên công phạt lẫn nhau cùng thiên long vạn trượng do Dương Tiễn hóa thành, cảnh tượng khốc liệt khủng bố tới cực điểm.
- Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, có thể biến đổi thiên địa vạn vật, chính là một trong những thần thông của Đạo gia, có uy thế không thể nào tin được, cũng chỉ có Địa Sát Thất Thập Nhị Biến chống lại, nhưng tên Diệp Hiên này lại thi triển thuật pháp gì, vì sao bần đạo chưa từng thấy qua?
Trường Sinh Thiên Tôn kinh ngạc lên tiếng.
- Hừ!
- Pháp tướng thiên địa, thần pháp của Vu Tộc, nếu như trẫm không có nhìn lầm, Diệp Hiên thi triển chính là Vu Tộc bác long thuật, không ngờ trên người Diệp Hiên lại mang theo bí pháp của Vu Tộc.
Ngọc Đế híp mắt lại, giọng nói trầm trọng không thôi.
- Thần pháp của Vu Tộc?
Quần tiên náo động lên tiếng, gương mặt mỗi người đều có chút tái nhợt.
- Lẽ nào Diệp Hiên này chính là người Vu Tộc hay sao?
Có tiên người kinh hoảng lên tiếng.
- Không đúng, trên người hắn cũng không khí tức của Vu Tộc, hoàn quả thật là tiên nhân, không có sai.
Có tiên nhân chắc chắc lên tiếng.
Trong lúc mà quần tiên dồn dập nghị luận, trận chiến giữa hai người đã đến hồi cuối, sau một tiếng nổ tung động trời truyền đến, Diệp Hiên lại trở về kích thước bình thường, mà thiên long vạn trượng cũng trở về lại hình dạng của Dương Tiễn.
Cả người Diệp Hiên tắm máu, thở hổn hển, Thái Ất tiên quang quanh thân đều cực kỳ ảm đạm, mà mái tóc Dương Tiễn cũng tán loạn, máu ứ đọng trên gương mặt, quanh thân cũng là máu me đầm đìa, nào còn có uy danh đệ nhất chiến thần tam giới?
Một màn như thế làm cho quần tiên ngạc nhiên, bọn họ cũng không hiểu rõ, vì sao Dương Tiễn là La Thiên Kim Tiên lại chậm chạp không thể hạ được Diệp Hiên?
- Bệ hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thái Bạch Kim Tinh nghi ngờ hỏi.
Ngọc Đế lạnh nhạt cười nói:
- Tên cháu ngoại này của ta quá mức tự đại, trước đó bị Diệp Hiên tổn thương bổn nguyên, tu vi chỉ có thể phát huy ra ba phần, nhưng hắn lại quá muốn giết Diệp Hiên, hiện tại đang cùng Diệp Hiên lấy mạng đổi mạng.
Tâm tình Ngọc Đế tràn đầy thư sướng, hai người kia đều là cây đinh trong mắt gai trong thịt hắn, lúc này lưỡng bại câu thương đúng là chuyện hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy nhất.
- Hai vị Chân Quân, trận luận bàn này cứ đến đây thôi, đừng tổn thương thêm hòa khí.
Quảng Hàn tiên tử hơi nhíu mày, không ngờ chuyện lại phát triển thành tình trạng hiện tại, đây cũng không phải kết quả mà nàng muốn thấy, nếu như tùy ý để hai người tiếp tục đánh, khẳng định có một người sẽ thân tử đạo tiêu.
- Tiên tử lui về sau, sau khi ta giết hắn, sẽ cùng tiên tử nâng cốc chúc mừng.
Dương Tiễn dữ tợn, máu tươi không cầm được mà tràn ra, hắn tuyệt đối không thể thua ở trong tay Diệp Hiên, càng không thể để cho Quảng Hàn tiên tử xem thường mình, coi mình thành trò cười, hôm nay nếu như không giết chết Diệp Hiên, không chỉ uy danh của hắn bị tổn hại, mà còn lưu lại một ấn tượng thất bại ở trước mặt Quảng Hàn tiên tử, đây tuyệt đối không phải là điều mà hắn muốn.
Từ đầu đến cuối, Dương Tiễn đều luôn ôn nhu nhỏ nhẹ với Quảng Hàn tiên tử, hiển nhiên, hắn si mê Quảng Hàn tiên tử đến tình trạng hết thuốc cứu chữa, Diệp Hiên nhìn thấy một màn này, trong mắt càng lộ ra vẻ khinh miệt.
- Dương Tiễn, uổng cho ngươi còn là La Thiên Kim Tiên, cái gì mà đệ nhất chiến thần tam giới, trong mắt của ta, ngươi chỉ là một tên phế vật, càng cảm thấy ngươi thật đáng thương, nếu ta có một thân tu vi như ngươi, ta sớm đã đè Quảng Hàn tiên tử ở dưới thân mà thoả thích chà đạp, nơi nào mà quan tâm nàng ta có nguyện ý hay không?
- To gan!
Dương Tiễn ngẩn mặt ra, hét lớn với Diệp Hiên, vũ nhục ý trung nhân của hắn, quả thật làm cho hắn muốn tức điên, đôi mắt lại tràn ra sát cơ không cách nào tưởng tượng.
- Diệp Hiên, ngươi vô sỉ.
Sau khi ngạc nhiên đi qua, Quảng Hàn tiên tử lại nổi giận trách cứ Diệp Hiên, nàng làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên vậy mà lại nhục nhã nàng như thế.
- Vô sỉ?
Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, nói:
- Không thể không nói, ngày ấy gặp qua ngọc thể linh lung của Quảng Hàn tiên tử, bần đạo ta ngày đêm không chịu được, nếu như ngày ấy ta có tu vi như Dương Tiễn, tất sẽ chiêm ngưỡng dung mạo của tiên tử, cảm thụ ngọc thể tươi đẹp của đệ nhất mỹ nữ tam giới một chút.
Tĩnh, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Khi Diệp Hiên nói xong, quần tiên hoàn toàn dại ra, Ngọc Đế run rẩy, sắc mặt đều đỏ đến cực hạn, mà tiên quang quanh thân Quảng Hàn tiên tử hỗn loạn, tuy lụa mỏng che phủ dung nhan, nhìn không thấy nét mặt của nàng như thế nào, nhưng đôi mắt như thu thủy lại hiện ra vẻ rất xấu hổ và giận dữ.
Diệp Hiên nói những lời này, bất kể có tâm hay vô tâm, đều vạch trần ra chuyện thật hắn đã nhìn qua ngọc thể của Quảng Hàn tiên tử, chuyện tình khó tin đến không thể xảy ra này làm cho quần tiên không cách nào tưởng tượng, càng làm cho quần tiên cùng Ngọc Đế dại ra không một tiếng động.
Giờ khắc này.
Dương Tiễn gắt gao nhìn chằm chằm Quảng Hàn tiên tử, ngay cả giọng nói đều khẽ run, nói:
- Tiên... Tiên tử... Hắn... Hắn nói là thật?
- Diệp Hiên, ngươi... Vô sỉ.
Quảng Hàn tiên tử chẳng bao giờ chịu qua nhục nhã như thế, điều này cũng làm cho đôi mắt nàng rưng rưng, tường vân hiện lên, biến mất tại chỗ.
Đáng tiếc, nghe Quảng Hàn tiên tử thóa mạ, Diệp Hiên một chút đều không để ý, bởi vì trong mắt hắn, Quảng Hàn tiên tử chẳng qua chỉ là một công cụ, hắn chỉ muốn vật tẫn kỳ dụng (*) mà thôi.
(* Vận dụng hết giá trị của vật).



Bạn cần đăng nhập để bình luận