Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 422 - Ngao Khoảnh đến



Chương 422 - Ngao Khoảnh đến




Tử Long sơn.
Đạo tràng của Tử Long Vương Ngao Khoảnh, cách Lạc Vân sơn có chừng khoảng trăm vạn dặm, hai mươi năm trôi qua, Tử Long Vương đã dưỡng tốt thương thế năm đó đánh một trận cùng Na Tra, lần nữa khôi phục lại tu vi La Thiên Huyền Tiên.
Nhưng trong hai mươi năm qua, Tử Long Vương thủy chung cũng không có quên ánh mắt thâm thúy kia của Diệp Hiên, hắn hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt Diệp Hiên, càng là ngày đêm trằn trọc, không biết nên đi cùng Diệp Hiên hay không.
Trên Tử Long sơn.
Ngao Khoảnh nhìn xa biển mây bốc hơi, hai tay hơi nắm chặt, đôi mắt của hắn phiêu hốt, trong đầu không ngừng xuất hiện thời gian không buồn không lo ở Nam Hải long cung năm xưa.
- Phụ vương, hài nhi chẳng bao giờ quên ngài gặp trắc trở vì ta, ngài ở chờ một chút, lại chờ một chút...
Ngao Khoảnh chậm rãi hấp khí, từ từ phun ra, đôi mắt phiêu hốt của hắn tập trung, trong mắt xẹt qua một quyết định, quanh thân bỗng nhiên hư huyễn, lặng yên biến mất ở trên Tử Long sơn.

Bóng đêm thâm trầm như nước, hàng tỷ ngôi sao trên trời ù ù chuyển động, tinh hà rực rỡ vắt trên thiên không, những ngôi sao lớn trong tinh hà hơi lóe lên tia sáng, vương vãi xuống ánh sáng chiếu rọi Địa Tiên Giới đẹp đến rực rỡ tuyệt luân, lộ thêm vẻ thần bí khó lường.
Lạc Vân sơn, Đông Cực cung.
Đông Cực cung chính là dùng mệnh danh niên hiệu của Diệp Hiên đặt tên, không có hắn cho phép, bất kỳ người nào đều không cho đi vào, chỉ là hôm nay Đông Cực cung nghênh đón một vị khách nhân.
Tử Long Vương Ngao Khoảnh.
Diệp Hiên cho Ngao Khoảnh thời gian hai mươi năm, hắn rất có kiên nhẫn đợi hai mươi năm, càng tin tưởng Ngao Khoảnh sẽ đến gặp hắn.
Sự thực chứng minh Diệp Hiên đúng, bởi vì Tử Long Vương đangg đứng trước mặt của hắn, dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn.
- Ta vốn tưởng rằng cần đợi thêm một trăm năm thì ngươi mới tìm ta, hiện tại mới trôi qua hai mươi năm, xem ra ngươi đã không kịp đợi.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói.
- Diệp Hiên, ngươi thật có thể giúp ta cứu phụ vương ra?
Giọng nói Ngao Khoảnh trầm thấp, nhưng nếu như tỉ mỉ lắng nghe sẽ phát hiện, trong âm thanh ẩn chứa một tia run rẩy, chứng minh nội tâm của hắn đang rất kích động.
- Ta là một trong bốn đại Đế Quân Thiên Đình, muốn để cho Nam Hải Long Vương thoát khốn, cho hai cha con ngươi đoàn tụ, chuyện này quả thật rất đơn giản đối với ta.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Cũng xin Đế Quân cứu phụ vương của ta, Ngao Khoảnh tuyệt không dám quên đại ân của Đế Quân.
Ngao Khoảnh khom người cúi đầu, thả tư thế của mình đến cực thấp, bởi vì hắn biết, Diệp Hiên cũng không nói dối, đối phương Thiên Đình Đế Quân, chỉ cần hắn nói một câu, cha mình sẽ không còn bị dằn vặt.
Nhìn Ngao Khoảnh không còn cuồng ngạo như trước, dáng vẻ cung kính lễ độ, Diệp Hiên bỗng nhiên cười nói:
- Ngao Khoảnh, thế gian này có bỏ mới có được, ta có thể cho hai cha con ngươi đoàn tụ, mà ngươi có thể cho ta được cái gì?
Ngao Khoảnh nâng đầu lên, trên mặt có vẻ khổ sở, hắn đương nhiên biết Diệp Hiên sẽ không vô cớ giúp hắn, hắn đã đi tới nơi này, trong lòng đã có chuẩn bị.
- Đế Quân, ngài muốn thu phục Hoa Quả Sơn, căn bản không thể, phải biết rằng Bạch Hồng là La Thiên Kim Tiên, càng có có sâu xa cực lớn với Đấu Chiến Thánh Phật kia, mặc dù ta bằng lòng giúp ngươi, cũng tuy như muối bỏ biển.
Ngao Khoảnh nói thẳng không kiêng kỵ.
- Ngươi không cần quản, trong lòng ta tự có quyết định, ta chỉ cần ngươi giúp ta một tay ở thời khắc mấu chốt, đầy đủ.
- Đương nhiên, trước khi ngươi giúp ta, ta sẽ đi đầu cứu ra Nam Hải Long Vương, đây cũng là thành ý ta dành cho ngươi.
Diệp Hiên nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt lại xẹt qua một tia quỷ dị.
Vào đêm khuya ấy, không có ai biết Tử Long Vương Ngao Khoảnh và Diệp Hiên trò chuyện những gì, chỉ là trời vừa tờ mờ sáng, Ngao Khoảnh lặng yên biến mất ở Đông Cực cung.
Đông Cực cung.
Diệp Hiên chắp hai tay, nhìn bóng lưng Ngao Khoảnh đi xa, nụ cười tàn khốc hiện lên trên khóe miệng của hắn.
- Bạch Hồng, ngươi thật nực cười, dùng cái gọi là tình nghĩa huynh đệ thống lĩnh Hoa Quả Sơn, ngươi không biết, thứ không đáng tin nhất thế gian này chính là tình nghĩa, mà ngươi chẳng bao giờ cân nhắc qua bọn họ muốn cái gì, ở trước mặt quyền lợi chân chính, đám huynh đệ của ngươi sẽ để cho ngươi biết được cái gì gọi là nhân tính tàn khốc.
...
Thiên Đình, Lăng Tiêu điện.
Điềm lành rực rỡ, tia sáng kỳ dị.
Ngọc Đế ngồi cao trên đế tọa, quần tiên đứng ở hai bên trái phải, chỉ là sắc mặt mỗi người đều có chút âm trầm, càng làm cho bầu không khí trong Lăng Tiêu điện cực kỳ kiềm nén.
Hai mươi năm đã trôi qua, hành động của Diệp Hiên tự nhiên lọt hết vào trong mắt chúng tiên.
Sống cùng yêu quân, không đánh không giết, càng giao hảo cùng chư vị Yêu Vương, chuyện này phá vỡ tam quan của Ngọc Đế cùng quần tiên.
- Bệ hạ, Đông Cực Đế Quân cả gan làm loạn, không chỉ có không tuân theo ý chỉ của bệ hạ, càng làm bạn bầy yêu tại hạ giới, bề tôi khẩn cầu bệ hạ trị tội.
- Không sai, hiện tại tam giới đều đang cười nhạo Thiên Đình ta vô dụng, rồi Đông Cực Đế Quân e ngại bầy yêu của Hoa Quả Sơn, mặt mũi Thiên Đình ta sớm đã không còn sót lại chút gì, nếu như không trị tội Đông Cực Đế Quân, uy nghiêm Thiên Đình sẽ xuống dốc không phanh.
Hai gã Tiên Quan đi ra khỏi đám người, ngôn từ cực kỳ kịch liệt.
- Bề tôi tán thành.
- Bề tôi cũng tán thành.
Xiển Giáo nhất mạch dồn dập đứng ra, hiển nhiên Diệp Hiên sở tác sở vi đã làm cho tiên nhân Xiển Giáo bất mãn.
- Truyện cười.
Triệu Công Minh bước ra, khom người cúi đầu hướng Ngọc Đế, nói:
- Bệ hạ minh giám, Đông Cực Đế Quân tất nhiên có trù mưu của chính mình, có thể chỉ là thời cơ chưa tới, cho nên chỉ tạm thời ẩn nhẫn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận