Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1636: Xuất thủ ác độc

Chương 1636: Xuất thủ ác độc
Mà bốn người không biết, khi Ngô Lương nhìn thấy bốn người uống cạn chén rượu, một chút âm lệ xẹt qua đáy mắt hắn, hắn cũng lặng lẽ rời khỏi đệ ngũ linh điện.
Đẩy chén đổi chén, cao đàm khoát luận, ba vị Linh tử vỗ mông ngựa Cơ Âm Dương, thời gian cũng từng chút từng chút trôi qua.
Ánh trăng mông lung, tinh đấu đầy trời.
Đang lúc bốn người uống đến cao hứng phấn chấn, một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài điện truyền đến, nhưng cũng không khiến cho bốn người cảnh giác, chỉ cho rằng là đám tuần tra thần tướng đi qua lại.
Ba —— ba ba —— ba.
Bỗng nhiên, một hồi tiếng vỗ tay vang lên, nhất thời phá vỡ bầu không khí giữa bốn người, bốn người nhất thời nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.
- Chư vị thật cao hứng thú, uống rượu mà không mời bổn linh tử một tiếng?
Diệp Hiên một thân hắc y, ba ngàn sợi tóc buông xuống sau đầu, theo mỗi một bước bước của hắn rơi xuống, sợi tóc rải rác sau đầu nhẹ nhàng bay lên, càng làm cho hắn thoạt nhìn thần bí mà thâm thúy.
Chỉ là vào giờ khắc này, toàn bộ đệ ngũ linh điện đều lặng yên tĩnh mịch xuống, thần tướng tiên binh vốn tuần tra đệ ngũ linh điện cũng đều quỷ dị biến mất.
- Tiểu Cửu?
Khi thấy rõ người tới, Cơ Âm Dương đột nhiên ngẩn ra, tư duy đều có chút ngưng trệ, hắn thế nào cũng không ngờ Diệp Hiên lại xuất hiện vào lúc này.
- Yêu Nguyệt Dạ, lá gan của ngươi thật lớn, dám tự tiện xông vào Đệ Ngũ Linh Điện?
Phanh.
Thác Bạt Thiên vỗ bàn, trợn mắt nhìn Diệp Hiên, đáy mắt lại xẹt qua vẻ kinh ngạc, cảm giác Diệp Hiên xuất hiện rất quỷ dị, vậy mà bọn họ không phát hiện chút nào.
- Nếu đã tới, thì không cần đi, cũng tiết kiệm công phu để chúng ta tự mình đi tìm ngươi.
Vẻ mặt Hạ Ngũ Uyên đầy âm lãnh, một chút sát khí xẹt qua đáy mắt.
- Tiểu Cửu, không thể không nói lá gan của ngươi thật lớn, Ngũ ca còn chưa đi tìm ngươi, ngươi đã đi tới cửa, chẳng lẽ ngươi thật muốn chết?
Cơ Âm Dương đã phục hồi tinh thần, vẻ mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Diệp Hiên, chỉ là cũng không có ra tay trước.
- Ngươi sai rồi, không phải ta muốn chết, hôm nay chết là các ngươi.
Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh không gợn sóng, giọng nói quanh quẩn trong điện.
- Ừ?
Cơ Âm Dương là hạng người tâm cơ thâm trầm, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên hiện ra tư thái không sợ hãi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác cực kỳ không tốt.
- Chậc chậc chậc.
Diệp Hiên bĩu môi nói:
- Thật ra ta vốn không muốn giết các ngươi, nhưng các ngươi lại luôn muốn ám hại ta, đúng với câu nói của người xưa, người không có ý thương hổ, hổ có ý đả thương người.
- Đương nhiên ở trong mắt ta, các ngươi cũng không phải là hổ, nhiều nhất cũng chỉ xem như một con mèo, tuy nhiên, ta rất chán ghét bị các ngươi âm thầm nhớ thương, cho nên ta nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy giết các ngươi mới có thể được thanh tịnh.
- Giết chúng ta, chỉ bằng ngươi?
Ầm ầm!
Đệ bát linh tử Hạ Ngũ Uyên ầm ầm đứng dậy, sát khí cực kỳ cuồng bạo đồng thời phát ra, thánh quang đáng sợ lưu chuyển trên người, đang muốn ra tay đánh tới Diệp Hiên.
Oa!
Bỗng nhiên, Hạ Ngũ Uyên vừa muốn ra tay, thánh quang trên người hắn chợt vỡ vụn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi đen kịt như mực, khí tức cực kỳ khủng bố trong nháy mắt tiêu tán, bước chân lảo đảo lui về phía sau.
- Bát ca?
- Tiểu Bát?
Hai đại Linh tử cùng Cơ Âm Dương hoảng sợ lên tiếng, nhưng sau một khắc thân thể bọn họ rung động, một luồng máu đen bất giác tràn ra từ khóe miệng của ba người.
- Hắn ta... Hắn hạ độc.
Hạ Ngũ Uyên run rẩy rống to, đôi mắt đầy tức giận nhìn về phía Diệp Hiên, hắn thật sự nghĩ không ra mình trúng độc từ khi nào, hơn nữa độc vật gì lại lợi hại như vậy, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
- Không màu, không vị, đả thương nguyên thần, chẳng lẽ là Vạn Độc Tán trong truyền thuyết?
Bỗng nhiên, Cơ Âm Dương dùng tay che ngực, ngồi xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Coi như tử nhân yêu ngươi có chút kiến thức, nếu ngươi đã biết là Vạn Độc Tán, vậy thì nên hiểu rõ tác dụng của nó.
Diệp Hiên tàn độc mỉm cười.
- Tiểu Cửu, giao ra giải dược, ân oán giữa ngươi và ta cũng có thể xóa bỏ.
Cơ Âm Dương âm trầm lên tiếng, bởi vì hắn biết Vạn Độc Tán cực kỳ đáng sợ, đây là một loại độc vật có thể đả thương nguyên thần của người.
Nhưng Cơ Âm Dương vô cùng kỳ quái, phương pháp phối trí Vạn Độc Tán sớm đã thất truyền, Diệp Hiên lấy được vật này từ đâu?
Tuy nhiên hiện tại, Cơ Âm Dương đã không muốn suy đoán, bởi vì hắn đã cảm nhận được sát khí từ trên người Diệp Hiên.
- Giải dược?
- Ta cũng không có giải dược, phối ra Vạn Độc Tán chính là vì muốn mạng của các ngươi, làm sao có thể có giải dược?
Diệp Hiên lắc đầu, bởi vì hắn đích xác không có phối trí giải dược, hắn nói là lời thật.
- Tiểu Cửu, nếu ngươi thật sự giết chúng ta, để Thiên Đô viện phát hiện việc này là do ngươi gây ra, ngươi cũng phải chôn cùng chúng ta.
Cơ Âm Dương sắc lệ quát.
- Cơ Âm Dương, ta vẫn cho rằng ngươi coi như là một nhân vật, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ như thế, nếu ta đã chuẩn bị ra tay làm thịt các ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ sợ Thiên Đô viện?
Diệp Hiên âm độc nhe răng cười.
- Muốn giết chúng ta, ta giết ngươi trước.
Ầm ầm!
Hạ Ngũ Uyên dữ tợn rống giận, ầm ầm giết về tới Diệp Hiên, hắn không muốn ngồi chờ chết, muốn dùng thời gian nhanh nhất đánh bại Diệp Hiên, sau đó chạy trốn khỏi đệ ngũ linh điện đi tới Dược Vương các, bởi vì ở nơi đó tất có linh dược có thể cứu hắn.
- Ngươi thật đúng là một tên ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận