Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1868: Băng Hà thành

Chương 1868: Băng Hà thành
Nam tử trung niên là tộc thúc của thiếu niên, tên là Tiêu Trường Hà, phụ thân thiếu niên vốn là kỳ tài tu luyện của Tiêu gia, mặc dù không phải tộc trưởng, nhưng trừ đám người thái thượng trưởng lão trong tộc, ẩn ẩn có danh xưng người đứng đầu Tiêu gia.
Đáng tiếc!
Đại thế này rất tàn khốc, cho dù kỳ tài ngút trời cũng sẽ chết yểu, nhất là tại Bắc Vực nghèo nàn này.
Mọi người đều biết, Bắc Vực nghèo nàn, tu sĩ đều là dùng hung thú làm vật tư, Tiêu gia tại Băng Hà thành cũng là danh môn vọng tộc, nhưng so với tông môn trung đẳng, càng là truyền thừa hơn mười mấy vạn năm, tự nhiên sẽ tổ chức tu sĩ nội tộc, đi tới nơi hung thú tụ tập, tiến hành đi săn.
Mà chuyện để người ta thương tiếc đã xảy ra.
Một lần đi săn, đụng đến băng hải cự thú, toàn bộ tộc nhân táng thân trong đó, mà phụ thân của Tiêu Vân cũng vẫn lạc trong lần đi săn kia, chỉ để lại cô nhi quả mẫu kéo dài hơi tàn tại Tiêu gia.
Nhà dột còn gặp mưa, biết được tin tức này, Tiêu mẫu vốn cơ thể yếu nhược nhiều bệnh, trải qua mấy năm ưu thương, chứng hàn huyết bạo phát, tính mệnh nguy cơ sớm tối, điều này cũng làm cho thiếu niên càng thêm sầu khổ.
Dưới sự trợ giúp của tộc thúc Tiêu Trường Hà, thông qua vu sư trong tộc, biết được ởbăng xuyên có Cực Âm Băng Hồ, chỉ cần lấy được máu của nó, lại từ Tiểu Thánh thôi cung quá huyết, tự nhiên có thể chữa trị được cho Tiêu mẫu.
Chiếm được tin tức này, thiếu niên thỉnh cầu trưởng lão trong tộc trợ giúp mình, hi vọng có thể phái tu sĩ đi săn Cực Âm Băng Hồ về, giúp hắn chữa trị bệnh nặng cho mẫu thân.
Thế nhưng trưởng lão trong tộc lại thờ ơ với lời thỉnh cầu của thiếu niên, cho thiếu niên câu trả lời chắc chắn cũng rất là đơn giản!
Băng Hà thành cách băng xuyên mười vạn dặm lộ trình, dọc theo con đường này nguy cơ trùng trùng, há có thể bởi vì một nữ tử yếu đuối, mà tiêu hao tài nguyên trong tộc ?
Tại Bắc Thần tinh vực với hoàn cảnh ác liệt này, không chỉ hung thú là tài nguyên, tu sĩ trong tông môn gia tộc, càng là tài nguyên lớn nhất, mặc dù phụ thân Tiêu Vân lúc còn sống như có danh xưng người đứng đầu Tiêu gia đệ, nhưng dù sao hắn cũng đã qua đời.
Gia tộc đại tông, chính là tàn khốc như vậy, thứ không có giá trị lợi dụng, không đáng để bọn họ lãng phí tài nguyên, không chỉ Tiêu gia như thế, mà các tông môn đại giáo khác tất cả cũng đều như thế.
Diệp Hiên từ trong lời tự thuật của thiếu niên cũng có thể nhìn ra Bắc Thần tinh vực tàn khốc.
Tại phiến Bắc Vực nghèo nàn này, cường giả vi tôn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, tất cả vật tư, chỉ có thể cho người sống!
Nhưng loại quy tắc Diệp Hiên này rất thích, nhưng đối với thiếu niên mà nói, lại tràn ngập lạnh lùng vô tình, đối với gia tộc của mình càng là không có lòng cảm mến.
Theo ba người tới gần cửa thành, một chiếc cầu đá bắt qua sông chiếu vào trong mắt Diệp Hiên.
Nhìn qua thành trì ngân trang tố khỏa trước mặt, đôi mắt Diệp Hiên trở nên thâm thúy, không biết một chuyến đến Bắc Thần tinh vực có thể để cho mình thẳng vào Bất Hủ cảnh không.
- Mau nhìn, không ngờ thúc cháu bọn họ lại trở về rồi?
Trước cửa thành vang lên tiếng kinh hô, cũng làm cho tất cả binh sĩ thủ thành đều hướng nhìn tới ba người Diệp Hiên.
- Không ngờ bọn họ lại không có chết? Chẳng lẽ săn được Cực Âm Băng Hồ rồi?
Càng có tu sĩ đi săn trở về thấp giọng nghị luận.
Nhìn qua rất nhiều tu sĩ với hình thể khôi ngô khuôn mặt hung hãn trước cửa thành, cái cơ bắp toàn thân tràn ngập cảm giác bạo tạc kia, để Diệp Hiên mắt hiện kỳ quang.
Những tu sĩ Bắc Vực này tràn đầy khí huyết, cũng không có cảm giác tu sĩ như bình thường mờ mịt ngược lại còn nhiều ra một cỗ khí tức hung lệ, hiển nhiên từng người đều là hạng người tàn nhẫn.
- Tiên sinh, đã đến Băng Hà thành, mời ngài đi trước.
Trở về cố thổ, thiếu niên cũng không có quên Diệp Hiên, càng là thêm cung kính hắn.
Nghe thấy lời thiếu niên nói, Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, đi đầu đi qua cầu đá bước vào trong cửa thành, thúc cháu hai người theo sát phía sau, ba người nhanh chóng bước vào trong thành.
Mà rất nhiều tu sĩ đồng thời trở về Băng Hà thành cũng nhìn qua ba người bước vào trong thành, những âm thanh thấp giọng nghị luận vang lên lần nữa.
- Này. Ngươi thấy sao, đồ vật trên lưng tên tiểu tử Tiêu Vân này, giống như chính là cái Cực Âm Băng Hồ kia a?
- Đã sớm nhìn thấy, tên tiểu tử này quả nhiên có phong phạm phụ thân hắn, nói đó cách Băng Hà thành mười vạn dặm, dọc theo con đường này chỉ sợ hắn chịu không ít khổ cực.
- Hừ! Các ngươi thật là không có kiến thức, hay là giả vờ như ngây thơ vô tri? Cực Âm Băng Hồ này mặc dù chỉ là hung thú bình thường, nhưng nó giảo hoạt dị thường, tốc độ giống như điện quang hỏa thạch, cho dù có Tiêu Trường Hà tùy thân ở bên cạnh, như thế nào bắt được nó cơ chứ?
- Không tệ, vị nhân huynh này nói rất đúng, các ngươi không thấy được nam tử hắc y kia, chỉ là mặc một bộ y phục mỏng sao? Ta thấy người này khí huyết tràn đầy, chỉ sợ là một đại tu sĩ, có lẽ có khả năng là tu vi Tiểu Thánh.
Càng có người chắc chắn lên tiếng, suy đoán thân phận Diệp Hiên !
- Ý vị nhân huynh này là... Chẳng lẽ là nam tử này trợ giúp tiểu tử Tiêu gia săn bắt Cực Âm Băng Hồ hay sao?
- A!
Một tiếng cười mỉa mai vang lên, chỉ thấy một vị tu sĩ lắc đầu thở dài nói:
- Cho dù người này là Tiểu Thánh thì sao? Máu Cực Âm Băng Hồ cực kỳ trân quý, nếu như phụ thân hắn còn sống trên đời, tự nhiên có thể dùng để chữa trị bệnh cho mẫu thân của tên tiểu tử này, nhưng hắn đã vẫn lạc, Tiêu gia là môn phiệt nhà giàu, há có thể để đồ trân quý như thế, cho một nữ tử yếu đuối dùng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận