Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2308: Châm ngòi ly gián (2)

Chương 2308: Châm ngòi ly gián (2)
Vạn cổ chí cường quan tâm nhất chính là mặt mũi, mặc dù Hủy Diệt Chủ Nhân kiêng kị Bất Tử Thiên Chủ, nhưng bị vũ nhục như thế, nếu hắn lại không có biểu hiện gì, chẳng phải là sợ Bất Tử Thiên Chủ?
Hắn lại như thế nào bảo hộ được hình tượng chí cường vĩ ngạn vô địch trong lòng Diệp Hiên?
Đương nhiên, cái gọi là hình tượng vô địch vĩ ngạn, đây chỉ là Hủy Diệt Chủ Nhân đặt ra, Diệp Hiên căn bản là đang lợi dụng hắn mà thôi.
Đương nhiên, Diệp Hiên nói tới lời nói này, căn bản đều là giả dối không có thật, toàn bộ đều là hoang ngôn mà hắn bố trí ra.
Mục đích chính là châm ngòi cho hai đại chí cường nhất chiến.
Kỳ thật, đây chỉ là kế châm ngòi ly gián cấp thấp nhất, nếu như đổi lại người khác nới với Hủy Diệt Chủ Nhân, Hủy Diệt Chủ Nhân sớm đã một bàn tay chụp chết, căn bản sẽ không tin tưởng những lời hoang đường này.
Nhưng những lời này đều là từ trong miệng Diệp Hiên nói ra, càng khiến cho Hủy Diệt Chủ Nhân mười phần tin tưởng.
Dù sao tu vi tư chất Diệp Hiên bày tại nơi này, mà Bất Tử Thiên Chủ một mực nhằm vào Diệp Hiên, đây cũng vừa vặn chứng thực lời Diệp Hiên nói.
Mà lại, Hủy Diệt Chủ Nhân cũng không nghĩ tới, chính vị đồ nhi ngoan này của mình, vậy mà lại châm ngòi khiến hắn nhất chiến cùng Bất Tử Thiên Chủ.
- Sư tôn, Bất Tử lão tặc quả thực khinh người quá đáng, hắn căn bản không đem ngài để vào mắt, nếu ngài có thể giết lão tặc này, tất nhiên có thể uy danh đại chấn trong chí cường.
Diệp Hiên tiếp tục mê hoặc nói.
- Giết hắn?
Khí tức Hủy Diệt Chủ Nhân cứng lại, lời nói trong miệng có vẻ ngạc nhiên, sau đó bất đắc dĩ đắng chát lắc đầu nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Bất Tử Thiên Chủ chỗ nào lại dễ giết như vậy, thân là chí cường cơ hồ đều là bất tử chi thân.
- Vạn sự không có gì là tuyệt đối, không phải Cực Ma cùng Nhân Đạo cũng vẫn lạc sao, kỳ thật chỉ cần sư tôn ngài muốn, có lẽ thật có thể giết hắn.
Diệp Hiên nói.
- Ừm?
- Ngươi có biện pháp?
Lông mày Hủy Diệt Chủ Nhân nhíu lại, nội tâm hiển nhiên có phần ý động.
- Sư tôn, ngài nghe ta cặn kẽ nói tới...
Một ngày này, Diệp Hiên cùng Hủy Diệt Chủ Nhân bí mật mưu đồ thật lâu, sau bảy ngày Diệp Hiên mới đi ra từ Hủy Diệt ma điện, khuôn mặt âm độc nhe răng cười.
...
Một bên khác!
Hỗn độn ngũ vực, Đông Vực đại địa.
Dãy núi mênh mông, liên miên chập trùng, ba ngàn cổ thụ đột ngột mọc lên từ mặt đất, một con sông lớn chảy xiết đang cuộn trào mãnh liệt lao nhanh.
Hai bên bờ sông lớn.
Non xanh nước biếc, cỏ thơm trải rộng.
Diệp Phong Thiên ngồi xếp bằng bên bờ sông, trong miệng phun ra nuốt vào thần quang, càng có hoa thải thần bí lưu chuyển trên người hắn.
Diệp Phong Thiên!
Hắn kế thừa toàn bộ y bát của Diệp Hiên, mặc dù giờ phút này vỏn vẹn chỉ mở ra một tòa thiên môn, nhưng chiến lực một thân khủng bố không cách nào tưởng tượng.
Đông!
Bỗng nhiên, chỉ thấy trong hà lưu chảy xiết, một dị vật đang như ẩn như hiện trong nước sông, theo lấy một đạo bọt nước cuồn cuộn, dị vật này đột nhiên rơi xuống trước người Diệp Phong Thiên, càng là phát ra một tiếng dị hưởng.
Cũng là tiếng dị hưởng này, đem Diệp Phong Thiên từ trong tu luyện tỉnh lại, hắn từ từ mở hai mắt ra, sau đó tùy ý cầm lấy dị vật rơi xuống trước người hắn.
- Cái này là... ?
Một tôn tiểu đỉnh, cổ phác vô hoa, tựa như tảng đá bình thường tạo thành, càng không có bất kỳ điểm nào dị thường.
Diệp Phong Thiên nhíu nhíu mày, tiện tay đem tiểu đỉnh cầm trong tay ném ra, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Nhưng sau một khắc, Diệp Phong Thiên đột nhiên khẽ giật mình, bởi vì tôn tiểu đỉnh này đập vào tảng đá bên bờ sông, vậy mà không có nửa điểm hư hao.
- Ừm?
Diệp Phong Thiên kinh nghi lên tiếng, không nghĩ tới tiểu đỉnh này vậy mà kiên cố như thế, điều này cũng khiến cho hắn vẫy tay, một lần nữa hút nhiếp tiểu đỉnh vào trong tay.
Oanh!
Diệp Phong Thiên đột nhiên dùng lực, muốn thử xem tiểu đỉnh này kiên cố đến cỡ nào, những lại phát sinh một chuyện khiến hắn kinh hãi.
Hắn vậy mà không thể bóp nát tiểu đỉnh trong tay, mà lại từ trong tay hắn không ngừng bộc phát lực, tiểu đỉnh vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Đây là vật gì?
Diệp Phong Thiên ngạc nhiên nói nhỏ.
Sông lớn cuồn cuộn, gió nhẹ lướt qua mặt.
Diệp Phong Thiên ngạc nhiên loay hoay cầm chiếc bình gốm trên tay quan sát, nhưng lại cũng không phát hiện được bất cứ chỗ dị thường nào.
Hắn không những đã sử dụng tu vi của mình để thử, mà hơn nữa đó còn là chân hỏa dung luyện, ấy thế mà cái bình cổ phác này cũng không có bất kỳ biến hóa nào, sự kiên cố của nó quả thực khiến hắn khó có thể tưởng tượng.
Diệp Phong Thiên sợ hãi mà than mà nhỏ.
- Đây rốt cuộc là kỷ vật quý hiếm đến mức nào a?
Đáng tiếc.
Bảo vật này dù cổ quý nhưng lại không có chỗ sử dụng, trừ việc bên ngoài vô cùng kiên cố, căn bản nó không có bất kỳ chỗ nào huyền bí, điều này cũng khiến cho Diệp Phong Thiên từ bỏ thăm dò.
Nhưng mà ngẫu nhiên lại nhận được một cái kỳ vật, Diệp Phong Thiên tự nhiên sẽ không đem vứt bỏ nó, vì thế hắn liền thu vào trong, sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Bỗng nhiên!
Một giọng nói ngang ngược từ đâu truyền đến, một vị thiếu nữ một thân hồng y đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Phong Thiên, trên mặt cô là điệu bộ tươi cười đắc ý.
- Uy, rốt cục ta cũng tìm được ngươi.
Trong lòng Diệp Phong Thiên bối rối, mày nhíu lại cùng một chỗ, không nghĩ tới nữ tử này vậy mà lại khó chơi như thế, truy tung đến tận nơi này.
- Lại là ngươi?
Thiếu nữ tên là Oản Hồng Lăng, mặc dù tu vi không cao, tu vi chỉ là Ngộ Đạo cảnh, nhưng là người của Đông Thổ đại giáo, con gái của Huyền Sát giáo chưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận