Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2663: 'Uyên' của hậu thế (2)

Chương 2663: 'Uyên' của hậu thế (2)
Hết thảy đều đi tới đích, hết thảy cũng sẽ chấm dứt ở đích, là thành hay bại, Diệp Hiên cũng không biết, hắn chỉ biết mình cần chuẩn bị đầy đủ, đối mặt với hết thảy chuyện sắp xảy ra.
Ông.
Đột nhiên.
Đang lúc ba người nói chuyện, cả vũ trụ hỗn độn chợt tối tăm xuống, một đôi mắt giống như vực sâu hiện ra, giờ phút này đang ở trên không trung vạn cổ quan sát ba người Diệp Hiên.
Đông —— đông —— đông.
Như chư thiên vũ trụ đang rung chuyển, tựa như vạn cổ tinh thần đang rơi xuống, một tòa Hắc Ám Thiên Uyên che lấp toàn bộ vũ trụ hỗn độn, một thân ảnh hắc ám đang từ đi ra trong Thiên Uyên, theo mỗi một bước của hắn bước ra, đều đang tiến tới gần ba người Diệp Hiên.
'Uyên'!
Như trời như đất, vạn cổ độc tôn.
Dung mạo Uyên thanh hàn, một tia thiên uyên lực vờn quanh người hắn, hắn cũng không có nở ra khí tức khủng bố cỡ nào, nhưng theo sự xuất hiện của hắn, cả vũ trụ hỗn độn đều ngưng trệ xuống.
hương 1933: Thanh toán!
- Ngươi cuối cùng đã trở lại.
Uyên đi dạo trên bầu trời vạn cổ, cho đến khi đi tới tinh không nơi Diệp Hiên ở, đôi mắt như vực sâu đang chăm chú nhìn hắn.
- Uyên, giết hắn.
Cùng lúc đó, Ngục cũng xuất hiện ở phiến tinh không này, khuôn mặt hắn dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Hiên, sát khí trong mắt không ngừng tràn ra.
Hiển nhiên, Diệp Hiên vừa mới trở về vũ trụ hỗn độn kiếp này, Liễu Bạch Y và Thái Thương có thể cảm nhận được sự trở về của hắn. 'Uyên' và 'Ngục' tự nhiên cũng có thể cảm nhận được.
- Thú vị, khẩn cấp đến tìm ta như vậy, xem ra ngươi rất có lòng tin có thể giết ta?
Diệp Hiên không có bất kỳ kinh ngạc nào khi Uyên xuất hiện, chỉ là Diệp Hiên thật không ngờ, hắn vừa mới trở lại kiếp này, Uyên đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Ta trước kia đã nói, ngay cả khi ngươi trở lại quá khứ và biến thành tuyệt địa kinh thiên, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Uyên cao ngạo lên tiếng, một chút tự tin vạn cổ vô địch kia đang hiện ra, so sánh với thời đại của hắn, 'Uyên' hậu thế trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng vẫn cao ngạo mà tự tin như cũ.
Nhìn tư thế ngạo nghễ độc lập của Uyên, Diệp Hiên thản nhiên cười nói:
- Xem ra ngươi đã quên năm đó ngươi đã biến thành một con chó như thế nào, càng quên làm thế nào bị ta giẫm đạp dưới chân chà đạp, ngươi thật đúng là hay quên.
Ầm ầm.
Khi những lời này của Diệp Hiên vừa dứt, vẻ mặt bình tĩnh cao ngạo của Uyên đột nhiên biến đổi, thậm chí thiên uyên lực quanh người cũng cực kỳ hỗn loạn, ánh mắt nhìn Diệp Hiên nhất thời trở nên cực kỳ đáng sợ.
- Là ngươi?
Đôi mắt Uyên trong nháy mắt thấy đỏ thẫm, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Diệp Hiên kinh ngạc mà xấu hổ, trong nháy mắt hiểu được cái gì.
- Là ta, ta là Hoang, Hoang là ta.
Diệp Hiên khẽ cười nói.
- Ngươi...
Cả thể xác lẫn tinh thần Uyên đang run rẩy, sắc mặt tím tái đến đáng sợ, xấu hổ tức giận trong mắt muốn thoát ra ngoài, ngón tay run rẩy chỉ Diệp Hiên, tâm tình cả người đều xảy ra biến hóa cực đoan.
Cả đời Uyên đều kiêu ngạo, nhưng vết nhơ lớn nhất của hắn chính là bị 'Hoang' giẫm lên dưới chân, vũ nhục trắng trợn, thậm chí bị biến thành một con chó, hung hăng bị chà đạp, chà đạp lên kiêu ngạo của hắn.
Thậm chí hai người đều đánh một trận chiến của kinh thiên tuyệt địa, hắn vẫn bại trong tay Hoang một chiêu.
Bại trong tay Hoang tuy rằng là hận trong lòng hắn, nhưng khi bị biến thành một con chó, bị hung hăng vũ nhục, đây là nhục nhã cùng đau đớn lớn nhất trong lòng hắn.
Chuyện này ngoại trừ Hoang và Thái Sơ, cũng chỉ có chính hắn biết, hắn cũng vẫn không nói chuyện này cho bất kỳ kẻ nào.
Nhưng hôm nay Diệp Hiên lại nói ra sỉ nhục năm đó hắn gặp phải, giống như Diệp Hiên cầm một con dao hung hăng cắm vào trong trái tim hắn, hơn nữa còn rắc thêm một nắm muối.
- Thì ra là như thế, thì ra là như thế, thì ra ngươi chính là Hoang, trách không được, trách không được...
Uyên xấu hổ gầm nhẹ, sát khí đáng sợ tràn ra, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng không thể bình tĩnh, có người đầy sát khí kinh thiên động địa.
- Uyên, hắn nói cái gì?
'Ngục' giật mình nhìn sang, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Uyên thất thố như thế, nhưng giờ phút này cảm xúc của Uyên lại không khống chế được, điều này quả thực khiến hắn không dám tưởng tượng.
- Năm đó ngươi quỳ dưới chân ta như chó, hôm nay ngươi muốn thanh lý sỉ nhục năm xưa, đích xác là nên.
Diệp Hiên châm chọc cười, căn bản không để lại thể diện gì cho Uyên.
Đây là hành động tru tâm của hắn, chính là muốn làm loạn tâm trí của Uyên, hoàn toàn khiến hắn mất khống chế.
Thật ra, lúc này trong lòng Diệp Hiên rất nặng nề, bởi vì hắn có thể cảm giác được, chỉ sợ mình không phải đối thủ của Uyên.
Phải biết rằng ở thời đại Thượng cổ, Uyên cũng chỉ thua hắn một chiêu.
Nhưng bây giờ thì khác, 'Uyên' hậu thế cũng không phải thời thanh niên, không biết đã trải qua bao nhiêu vũ trụ hỗn độn, tất nhiên cường đại hơn nhiều so với năm đó.
Ngược lại Diệp Hiên thì khác, tu vi của hắn vẫn giống như thời đại thượng cổ, dù sao hắn cũng chưa từng trải qua tu luyện vô tận trong hậu thế. So sánh với nhau, Diệp Hiên dùng ngón tay nghĩ lại cũng biết mình tất phải khuất phục dưới tay 'Uyên'.
Hơn nữa, trải qua những năm tháng vô tận, 'Uyên' nhất định sẽ tu luyện Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp đến một loại tình trạng không thể tưởng tượng nổi, nếu thật sự đánh một trận với hắn, Diệp Hiên thật sự không có nửa điểm nắm chắc.
Tuy nhiên Diệp Hiên cũng không phải rất lo lắng, dù sao hắn còn có một con bài tẩy, cũng đã sớm đoán được tình huống này.
Cái gì gọi là tru tâm?
Lời nói của Diệp Hiên đối với 'Uyên' mà nói chính là tru tâm. Nhục nhã năm đó gặp phải, là nỗi đau lớn nhất của Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận