Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1031 - Minh Hà Lão Tổ kinh nghi bất định



Chương 1031 - Minh Hà Lão Tổ kinh nghi bất định




- Không biết hai vị đạo hữu giá lâm Thiên Đình có chuyện gì quan trọng?
Diệp Hiên dẫn đầu đánh vỡ ngột ngạt, nụ cười trên mặt càng ôn nhuận nhìn về phía hai người, như thật không biết mục đích hai đại Chuẩn Thánh đến Thiên Đình.
Nhìn tư thái của Diệp Hiên bày ra, nụ cười trên mặt Minh Hà Lão Tổ cứng đờ, sau đó ánh mắt hơi đổi, nói:
- Diệp đạo hữu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lão tổ ta nghe nói Hồng Mông Tử Khí xuất thế, vật này càng ở trong tay đạo hữu, hôm nay đến đây là muốn mượn Hồng Mông Tử Khí nhìn qua một chút.
Ngay lúc đó, nhà sư áo trắng mặc dù không mở miệng, nhưng cũng nhìn Diệp Hiên, hiển nhiên, ý đồ của hắn đều giống Minh Hà Lão Tổ, chỉ là không nói ra như Minh Hà thôi.
- Hồng Mông Tử Khí?
Diệp Hiên kinh ngạc lên tiếng, sau đó nhìn về phía Minh Hà Lão Tổ, nói:
- Minh Hà đạo hữu nghe người nào nói, bản đế làm sao có được Hồng Mông Tử Khí?
Nhìn bộ dáng vô tội của Diệp Hiên, nụ cười trên mặt Minh Hà Lão Tổ dần dần biến mất, bàn tay nắm lại, không ngừng phát ra âm thanh ngột ngạt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên dần dần trở nên băng lãnh.
- Diệp đạo hữu, nghe lời khuyên của bản tổ, Hồng Mông Tử Khí can hệ trọng đại, không biết bao nhiêu Chuẩn Thánh ngấp nghé vật này, nếu đạo hữu giữ trong tay, chỉ có thể mang tới mầm tai vạ, không bằng giao Hồng Mông Tử Khí cho ta, như thế cũng có thể giúp đạo hữu tránh một trận đại kiếp.
Minh Hà Lão Tổ lạnh lùng mở miệng.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên cười, tiếng cười của hắn rất phóng đãng, sau đó hai mắt híp lại nhìn về phía Minh Hà Lão Tổ, nói:
- Đừng nói bản đế không có Hồng Mông Tử Khí, cho dù Hồng Mông Tử Khí thật ở chỗ bản đế thì thế nào, nghe lời nói của đạo hữu hôm nay, chẳng phải ngươi đang uy hiếp ta?
- Uy hiếp?
Minh Hà Lão Tổ âm trầm cười một tiếng, nhìn thẳng Diệp Hiên, nói:
- Lão tổ ta không có ý uy hiếp đạo hữu, chỉ là nói rõ một sự thật với đạo hữu.
Minh Hà Lão Tổ nói, chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi, sau đó dạo bước trong Dao Trì, bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Hiên, một nụ cười quỷ quyệt hiển lên trên khóe miệng hắn.
- Nếu như đạo hữu nhất định cho rằng lão tổ đang uy hiếp ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, nếu hôm nay đạo hữu không đưa Hồng Mông Tử Khí cho ta mượn, lão tổ ta cũng sẽ không rời đi.
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp, không có nửa điểm che giấu.
Minh Hà Lão Tổ dùng ngôn từ sắc bén, trong bông có kim, hắn đã sớm dự liệu được Diệp Hiên sẽ không thừa nhận Hồng Mông Tử Khí trong tay mình, có chuẩn bị mà tới.
- Minh Hà, xem ra ngươi thật không có để bản đế để vào mắt.
Diệp Hiên đứng dậy từ trên đế tọa, bước chậm tới gần Minh Hà, đến khi cách nhau một trượng mới ngừng lại, một cỗ sát cơ khóa chặt Minh Hà Lão Tổ.
- Ha ha.
Cảm giác được sát cơ của Diệp Hiên, Minh Hà Lão Tổ không kiêng sợ, ngược lại lên tiếng cười đùa, nói:
- Diệp Hiên, lão tổ ta đã nể mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là đối thủ của bản tổ hay sao?
- Huyết Hải không khô, Minh Hà bất tử?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, trong miệng đọc lên tám chữ này, Minh Hà Lão Tổ liên tục cười lạnh, trong mắt xẹt qua một vẻ tự đắc.
Không phải Minh Hà Lão Tổ cuồng ngạo, mà là hắn có cơ sở cuồng ngạo, hắn có thể cảm giác được tu vi Diệp Hiên cực kỳ khủng bố, cho hắn một loại áp lực thực lớn, điều này cũng khiến tâm thần hắn kinh ngạc không thôi.
Không nghĩ rằng, chỉ vài vạn năm, tu vi Diệp Hiên vậy mà tăng lên đáng sợ như vậy, quả thực là ý trời.
Đáng tiếc, Minh Hà Lão Tổ cũng không kiêng kị Diệp Hiên, bởi vì hắn bất tử, nếu hai người phát sinh đại chiến, bại vong mà chạy cũng chỉ có thể là Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, đừng nói là ngươi, Thánh Nhân muốn giết ta, cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, giao Hồng Mông Tử Khí ra, ngươi không gánh nổi vật này.
Minh Hà Lão Tổ không muốn động thủ với Diệp Hiên, hắn vào Thiên Đình là vì Hồng Mông Tử Khí, dù hắn đánh bại Diệp Hiên, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Diệp Hiên, năm đó ngươi đăng lâm Thiên Đế, lão tổ ta đã từng phái người đưa ngươi ba Huyết Thần Quả, ta và ngươi coi như có chút qua lại, hi vọng ngươi giao ra Hồng Mông Tử Khí, đợi ngày sau lão tổ ta thành Thánh, tuyệt sẽ không quên ân của ngươi hôm nay.
Minh Hà Lão Tổ vừa mềm mỏng vừa cứng rắng, ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Hiên.
- Minh Hà, ngươi thật sự cho rằng ta không giết được ngươi?
Ầm ầm...
Thiên lay địa động, mây xanh chấn động, vô biên hắc ám che đậy trời xanh, sươn mù hỗn độn cuồn cuộn Thiên Đình, một tia huyết sắc hàn quang chiếu sáng toàn bộ Thiên Khung, một thanh đại kích vạn trượng lặng yên vắt ngang trong hư không.
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, ánh mắt trở nên âm lãnh, Tru Thiên Kích rung chuyển trời xanh, đang toả ra một cỗ khí tức hung sát vạn cổ, như vạn vật sinh linh đều sẽ táng diệt dưới một kích.
- Đây là...?
Tru Thiên Kích xuất hiện, nụ cười trên mặt Minh Hà Lão Tổ không còn, trong nháy mắt lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, tâm thần hắn vậy mà khẽ run, rung động này chưa hề xuất hiện trên người, giống như hắn bị một sinh vật cực kỳ khủng bố để mắt tới, chỉ sau một khắc sẽ nuốt hắn vào trong miệng.
- Hỗn Độn Thần Khí?
- Không...Không có khả năng...Vật này chỉ có trong truyền thuyết, làm sao lại xuất hiện?
Minh Hà Lão Tổ gào thét, hai mắt ngưng trệ, tâm thần dâng lên sóng lớn ngập trời.
Huyết Hải không khô, Minh Hà bất tử, điều này nói rõ Minh Hà Lão Tổ đáng sợ, trời sinh hắn đã đứng ở thế bất bại.
Nhưng chuyện của mình thì mình tự biết, Minh Hà Lão Tổ mười phần biết, thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, không có bất tử bất diệt thật, cho dù Thánh Nhân cũng có nguy cơ mất mạng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận