Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 358 - Ngọc Thanh phù chiếu



Chương 358 - Ngọc Thanh phù chiếu




- Hôm nay Thiên Đình khinh người quá đáng, vậy cũng đừng trách bần đạo làm càn.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị, Trấn Hồn Phiên cuồng bạo lay động, hoàn toàn không có để quần tiên ở đây vào mắt, hai tay bắt pháp quyết, mang theo mảng lớn Thái Ất tiên quang, bay thẳng đến trấn áp Tứ Đại Thiên Vương cùng hai đại tinh quân.
Rầm rầm rầm.
Tiên quang nổ vang, Lăng Tiêu lay động, khi Diệp Hiên ra tay, nếu không phải Lăng Tiêu điện có hộ thiên đại trận thủ hộ, chỉ là một kích này của Diệp Hiên cũng đã chấn vỡ Lăng Tiêu Bảo Điện.
Phốc phốc phốc.
Tứ Đại Thiên Vương, hai đại Tinh Quân, tu vi chẳng qua đều là Chân Tiên, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Hiên, chỉ với một kích đã đánh trọng thương sáu người, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng.
Một màn như thế làm cho quần tiên lạnh nhạt quan sát, liên tục đánh giá Diệp Hiên, cũng đang len lén quan sát thần tình Ngọc Đế biến hóa thế nào.
Khuôn mặt Ngọc Đế âm tình bất định, tiên quang xung quanh hơi lộ ra hỗn loạn, hai tay như ngọc khi thì nắm chặt, khi thì buông ra, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện một tia sát cơ, chỉ là loại tâm tình này rất nhanh đã bị hắn đè xuống.
Kỳ thực, chuyện hôm nay chỉ là Ngọc Đế dò xét Diệp Hiên, nếu như Diệp Hiên đưa tay chịu trói thì sẽ chứng minh người này không hề có nền móng, Ngọc Đế tự nhiên có thể tùy tiện làm gì Diệp Hiên cũng được.
Chỉ là Ngọc Đế không ngờ, thái độ của Diệp Hiên lại kịch liệt như thế, rất có một phen ngọc đá cùng vỡ, điều này cũng làm cho hắn sinh ra lòng kiêng kỵ, không ngừng phỏng đoán sau lưng Diệp Hiên đến cùng có người nào để hắn dựa vào.
Kỳ thực, bây giờ nhìn Diệp Hiên tựa như hoành hành ngang ngược, càng lộ vẻ không hề sợ hã, kỳ thực nội tâm hắn lại vô cùng hoảng sợ, đây là hắn đặt cược, cũng là đang đi một nước cờ hiểm.
Từ lúc Mộc Diệu Tinh Quân nhằm vào hắn, Diệp Hiên cũng biết là Ngọc Đế ở sau lưng làm chủ, hôm nay nếu như lộ ra mềm yếu, kết quả chờ đợi hắn tuyệt đối là sẽ thê thảm tột cùng.
Không nói quần tiên ở đây có mấy Thái Ất Kim Tiên, Diệp Hiên càng không nhìn thấu được tu vi Ngọc Đế, nếu như Ngọc Đế tự mình ra tay với hắn, dù cho hắn có bí thuật nguyên thần hư không, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chạy ra được khỏi Thiên Giới.
Năm đó tên hầu tử kia đại náo Thiên Cung, vì phía sau lưng của người ta đủ cứng, Ngọc Đế căn bản không đắc tội nổi, cũng chỉ có thể mặc cho tên hầu tử kia xằng bậy một trận, rắm cũng không dám thả một cái.
Nhưng Diệp Hiên thì tự mình biết mình, hắn không hề có nền móng, chính là lẻ loi một mình mà thôi, há có thể cùng so sánh với tên hầu tử kia?
Diệp Hiên cũng chỉ có thể biểu hiện ra mình không sợ hãi, giống như sau lưng hắn có núi để hắn dựa vào, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Ngọc Đế càng kiêng kỵ hắn.
Ngọc Đế đang thử thăm dò Diệp Hiên, Diệp Hiên làm sao không phải đang thử thăm dò Ngọc Đế?
Đây là một trận đánh cờ không tiếng động giữa hai người, nhìn người nào rụt rè trước, người đó sẽ thua một bậc trước.
Hơn nữa, Diệp Hiên biết, nếu như hắn có thể qua được kiếp này, hắn đã có thể tạo ra uy nghiêm cho mình, càng có thể đánh hạ căn cơ ở Thiên Đình, cũng có thể làm cho chúng tiên Thiên Giới đều biết, Diệp Hiên hắn tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn, không phải ai cũng có thể trêu chọc vào.
Khuôn mặt Ngọc Đế âm tình bất định, lặng yên chăm chú nhìn vào sắc mặt Diệp Hiên, muốn nhìn ra chút vẻ hốt hoảng từ trong mắt đối phương, nhưng Diệp Hiên lại làm càn kiệt ngạo, vũ động Trấn Hồn Phiên để số lượng lớn thiên binh thiên tướng bị thổi bay tóe ra, nào có chút giống như nhát gan?
- Các ngươi lui xuống, Diệp khanh gia không nên nổi giận.
Ngọc Đế rốt cuộc cũng nhịn không được, giả vờ uy nghiêm lên tiếng nói.
Ông!
Diệp Hiên thu hồi Trấn Hồn Phiên, gương mặt lộ vẻ cương nghị bất khuất, mà quần tiên thì ghé mắt nhìn nhau, trong mắt đều xẹt qua vẻ kỳ dị, dồn dập suy đoán Diệp Hiên đến cùng có nền móng gì, cũng dám phản kháng Ngọc Đế ở trong Lăng Tiêu điện.
- Ngọc Đế, nếu Thiên Đình đã cảm thấy Diệp Hiên ta dễ bắt nạt, như vậy bần đạo không cần chức Chân Quân này cũng được, ta sẽ đi xuống hạ giới, làm một Tán Tiên tiêu dao tự tại.
Diệp Hiên nói xong, thu hồi Trấn Hồn Phiên tựa như muốn bước ra khỏi Lăng Tiêu điện, nhưng Ngọc Đế làm sao có thể thả hắn rời khỏi?
- Diệp khanh gia chớ giận, trẫm chỉ muốn thử xem tu vi của khanh gia, sắp sửa ủy thác ngươi cho trách nhiệm to lớn, sao lại thật đưa ngươi vào Thiên Lao
Ngọc Đế mỉm cười đứng dậy, không còn chút tức giận nào, càng là không ngừng trấn an Diệp Hiên.
Diệp Hiên dừng bước chân, biết rằng thấy tốt thì lấy, nếu như hắn thật không biết tiến thối, chọc Ngọc Đế vạch mặt, đây cũng không phải kết quả hắn muốn thấy.
- Bệ hạ minh giám, việc của Mộc Diệu Tinh Quân kia không có quan hệ gì với vi thần, nhất định có tiểu nhân che đậy bệ hạ, cũng xin bệ hạ làm chủ cho bề tôi.
Diệp Hiên giả vờ đau lòng ôm quyền nói.
Ông!
Chợt, khi quần tiên lạnh nhạt bàng quan, trong bầu trời nở rộ vạn đạo hà quang, một tấm phù chiếu ánh vàng rũ xuống ở bên ngoài ba mươi ba trọng thiên, lúc kim sắc phù chiếu trải ra, ức vạn đạo kim quang phủ lấy Lăng Tiêu điện, dù Ngọc Đế hay quần tiên ở đây đều trợn lớn đôi mắt, hoàn toàn dại ra ngay tại chỗ.
- Ngọc... Ngọc Thanh phù chiếu?
Ngọc Đế hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt đã nhanh chóng tái đi, mà quần tiên càng dập đầu, trong mắt mỗi tiên gia đầy sự kinh hoảng.
- Thiên địa sơ khai, đạo uẩn tương sinh, Diệp Hiên vẫn lạc từ thời Hồng Hoang, nay trở về đạo môn nhất mạch, hiện sắc phong làm thiên thần hộ pháp - Ngọc Thanh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận