Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 129 - Thâm độc tàn nhẫn



Chương 129 - Thâm độc tàn nhẫn




Huyết quang bốc hơi, bình tĩnh như núi, đây chính là tư thế mà Diệp Hiên lộ ra.
Thanh Long đã đi xa, chỉ là trước khi đi hắn vẫn quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt mang đầy lo lắng.
Rầm rầm rầm!
Đêm trăng nổ vang, đinh tai nhức óc.
Mini ly tử pháo, quang tử HR3, còn có lựu đạn dịch kinh khủng, khi những thứ vũ khí khoa học kỹ thuật này cho thấy uy lực của nó, chỉ thấy trên không tại Tử Cấm Thành xảy ra hỏa quang cực kỳ sáng lạn.
Không khí vô cùng lo lắng, khí lãng lật trời, thiên địa đều giống như đong đưa vào giờ khắc này, cũng để cho người dân kinh đô từ trong ngủ mơ hoảng sợ tỉnh lại, không biết đang xảy ra chuyện gì.
...
Cũng trong lúc đó.
Kinh đô, tại một chỗ thần bí.
Người đàn ông mặt quỷ cùng Nam Cung Thiên thông qua video theo dõi, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trong màn ảnh, mà lúc hai người nhìn thấy Diệp Hiên bị hỏa quang bao phủ, Nam Cung Thiên cũng cực kỳ kích động.
- Chết, cái tên tạp chủng này rốt cục cũng chết.
Nam Cung Thiên kích thích gầm nhẹ nói.
- Há, thưa Quỷ Satan, đây là khói lửa tuyệt vời cỡ nào?
Người đàn ông mặt quỷ làm ra tư thế cầu xin, giống như hóa thành một tín đồ trung thực đáng kính.
Chỉ là, không chờ hai người giơ ly rượu lên chúc mừng, trong hỏa quang đang từ từ tiêu tán lại dần xuất hiện một bóng người mờ ảo ở trên màn hình, cũng để cho hai người trong nháy mắt dại ra ngay tại chỗ.
- Phóng to ra, nhanh lên, phóng to hình ảnh ra.
Người đàn ông mặt quỷ kia không còn bình tĩnh nữa, xuyên qua mặt nạ, đôi mắt hắn càng toát ra một sự kinh sợ.
Mà không chỉ là người đàn ông này kinh ngạc mà ngay cả Nam Cung Thiên cũng là tái nhợt cả mặt, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trong màn hình, cho đến khi màn ảnh được mở gần hơn, một gương mặt hiện ra làm cho hắn cực kỳ sợ hãi xuất hiện ngay trong mắt Nam Cung Thiên.
- Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Trong bức tranh, Diệp Hiên không phát hiện chút tổn hao nào, hắn vẫn đứng giữa hư không, càng là xuyên qua màn hình mỉm cười với hai người Nam Cung Thiên, chỉ là nụ cười của hắn lại mang đến một loại cảm giác lạnh đến tận xương.
- Há, thượng đế đáng chết, làm sao hắn có thể sống được chứ?
Người đàn ông mặt quỷ sợ run hét to hơn, phần thắng nắm chắc lúc đầu đã triệt để đổ nát, trong lòng càng là mọc lên một cảm giác cực kỳ bất an.
...
Trên Tử Cấm Thành.
Đạm nhiên không sóng, không dính một hạt bụi, đôi mắt Diệp Hiên chỉ là vô tình, hắn nhìn chiếc máy bay không người lái trước mặt này, xuyên qua ống camera, giống như có thời không cách trở, đang ngưng mắt nhìn hai người Nam Cung Thiên.
- Nam Cung Thiên, ông chạy không được.
Diệp Hiên tàn khốc mỉm cười, thuận tay đánh nát chiếc máy bay này, cả người cũng chợt biến mất ở giữa hư không.
...
Tuy hai người Nam Cung Thiên và Diệp Hiên cách một màn hình, nhưng khi hai người nhìn thấy nụ cười tàn khốc của Diệp Hiên, bọn họ lập tức trở nên căng thẳng, càng là không tự chủ được mà run rẩy, đầy đủ qua đây mấy chục giây mới tỉnh hồn lại.
- Nam Cung huynh, cái tên Diệp Hiên này tuyệt đối không phải cổ võ giả tầm thường, tôi lập tức đưa ông rời khỏi Hạ quốc, để tránh khỏi xuất hiện sai lầm.
Người đàn ông mặt quỷ nhanh chóng lên tiếng, trong mắt mang đầy lo lắng.
- Không được... Không được, tôi muốn cùng người nhà rời khỏi, không phải cậu sớm đã an bài xong phi cơ trực thăng, tối nay sẽ tiễn tôi với người nhà rời khỏi Hạ quốc sao?
Nam Cung Thiên run giọng đặt câu hỏi.
Nhìn mặt mũi Nam Cung Thiên tái nhợt, đôi mắt người đàn ông mặt quỷ trở nên hung ác nham hiểm, nói:
- Vũ An Ti nhìn chằm chằm vào bát đại gia tộc kinh đô, điều tra trận đạn tập kích kia, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ là tối nay xuất hiện tràng tập kích này, Vũ An Ti tất nhiên đã đại loạn, không có thời gian nhìn chằm chằm Nam Cung gia, từ lâu tôi đã phái người đi đón người nhà của ông, nhưng bây giờ ông phải rời khỏi Hạ quốc trước, nếu không để cho Diệp Hiên tìm được tung tích của ông, hành tung của chúng ta cũng sẽ bại lộ trong mắt hắn.
Nam Cung Thiên lo lắng nhất chính là tình trạng của Nam Cung gia, có người này cam đoan, điều này cũng làm cho hắn bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị tối nay liền rời khỏi Hạ quốc, còn thù hận với Diệp Hiên, cũng chỉ có thể ngày sau lại báo.
...
Cũng trong lúc đó, Nam Cung gia.
Đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, những chiếc chiếc máy bay trực thăng dừng sát ở trong sân lớn, người nhà Nam Cung Thiên đang thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi mảnh đất Hạ quốc này.
Ông!
Hư không rung chuyển, không khí nổ đùng, không chờ người của Nam Cung gia lên phi cơ, bóng dáng Diệp Hiên đã chợt xuất hiện ở đây, mặt hắn tàn khốc mà vô tình, đôi mắt còn có huyết sắc lóe lên.
Xích!
Kiếm chỉ hoành không, hư không nổ vang, mấy mảnh huyết quang băng xạ trực tiếp chém chiếc trực thăng dừng sát ở mặt đất làm hai đoạn, Diệp Hiên vẫy tay trong hư không, mấy người điều khiển đã bị hắn hút đến trước người.
- Nói cho ta, Nam Cung Thiên ở đâu?
Diệp Hiên âm trầm nói.
Mấy vị người điều khiển sớm đã bị Diệp Hiên chấn nhiếp, trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu, sợ run nói:
- Tôi... Chúng tôi cái gì cũng không biết... Chỉ là... Chỉ là theo lệnh tiễn Nam Cung gia rời khỏi Hạ quốc.
- Nếu không cho ta được câu trả lời mong muốn, ta cần các người để làm gì?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, khóe miệng câu lên nụ cười tàn khốc, giơ tay chém xuống phía dưới, máu tươi phiêu tán rơi rụng nửa khoảng không, chỉ thấy vài người điều khiển hóa thành những bộ thi thể không đầu ngã xuống đất, đã chết không thể chết lại.
- Diệp Hiên, mắt mày không có pháp luật sao, dám ở Nam Cung gia giết người?
Chợt!
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tức giận rít gào, ở sau lưng hắn càng là số lượng lớn người của Nam Cung gia đi theo, sợ hãi nhìn về phía Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận