Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 89 - Diệt môn.



Chương 89 - Diệt môn.




Tâm tình gia chủ Lãnh gia bây giờ rất phức tạp, thật sự vô cùng phức tạp, hiện tại hắn rất muốn đem Diệp Hiên tháo thành tám khối, báo thù rửa hận cho Lãnh Thanh Tuyết.
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt nói cho hắn biết, tu vi Diệp Hiên tuyệt đối có Tông sư cảnh, tuy Lãnh gia người đông thế mạnh, nhưng đối mặt với một Tiên thiên võ giả hư hư thực thực, Lãnh gia cũng chỉ là con cừu non đợi bị làm thịt mà thôi.
Khi một võ giả bước vào Tiên thiên, đó là đề thăng về chất, một Tiên thiên võ giả có thể giết chết mười vị Tông sư, từ nơi này cũng có thể nhìn ra sự khủng bố của Tiên thiên võ giả.
Lòng có oán hận, nhưng gia chủ Lãnh gia cũng không dám phát tác, sắc mặt càng âm tình bất định, cho đến khi đếm rõ số lượng hơi thở, một nụ cười gượng hiện lên trên mặt gia chủ Lãnh gia, trực tiếp chắp tay thở dài nói với Diệp Hiên:
- Thì ra là Diệp tiên sinh, không biết Lãnh gia tôi có gì đắc tội làm cho Diệp tiên sinh bất mãn, Lãnh mỗ ở chỗ này bồi tội với ngài.
Người đang hạ mái hiên không thể không cúi đầu, đây chính là quyết định của gia chủ Lãnh gia.
- Ngay trong ánh mắt oán độc của ông, ta nhìn ra ông rất muốn giết ta, mặc dù ông đang cực lực che giấu, nhưng ánh mắt của ông lại bán đứng ông.
Diệp Hiên đạm mạc nói.
Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói, trong lòng gia chủ Lãnh gia thịch một tiếng, mà sau đó lại cười gượng nói:
- Diệp... Diệp tiên sinh ngài nói giỡn, tiểu nữ chết trong tay ngài, là nó gieo gió gặt bão, Lãnh gia tôi sao dám oán hận...
Chính là đưa tay không đánh mặt người tươi cười, gia chủ Lãnh gia đã hèn mọn như thế, nếu như Diệp Hiên vẫn tiếp tục tàn sát Lãnh gia, thì có chút quá khi dễ người.
Nếu như đổi thành người khác, có thể thật sẽ rời khỏi.
Chỉ là, Diệp Hiên là ai?
Hắn là Bất Tử Thiên Tôn, hắn là tồn tại hơn người thường, hắn thờ phụng chính là kẻ mạnh làm vua, làm việc phải làm đến cùng, nếu đã hắn đã quyết định diệt tuyệt Lãnh gia, thì sẽ không có người nào có thể làm trái quyết định của hắn.
Nói cách khác: Thực lực ta mạnh, khi dễ, diệt Lãnh gia ngươi, ngươi lại có thể làm gì?
- Chết đi!
Hai chữ đơn giản từ Diệp Hiên trong miệng thốt ra, Thị Huyết Ma Kiếm ông hưởng, trực tiếp ở trong tay Diệp Hiên nổ bắn ra, hóa thành một mảnh huyết quang nhỏ, chém giết mà tới đám người Lãnh gia.
Tình huống đã như vậy, gia chủ Lãnh gia sao có thể nhìn không ra tâm ý của Diệp Hiên, điều này cũng làm cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, đã bắt đầu có ý muốn liều mạng.
- Tiểu tạp chủng, mặc dù ngươi là Tiên thiên võ giả, nhưng thật cho là Lãnh gia ta sợ ngươi sao?
- Giết hắn!
Nếu đã không có chỗ để cứu vãn, vậy thì gia chủ Lãnh gia cũng không cần phải nói nhảm.
Boong boong boong!
Âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ vang bên tai không dứt, trong tiếng hét nóng giận của gia chủ Lãnh gia, trên trăm danh võ giả Lãnh gia không sợ chết đánh tới phía Diệp Hiên, hiển nhiên bọn họ cũng không có đường lui, không phải Diệp Hiên chết, thì chính là Lãnh gia vong.
- Chém!
Huyết quang hoành không, kiếm khí nổ vang, cơ thể Diệp Hiên không nhúc nhích, trên khuôn mặt vẫn còn đang mỉm cười, chỉ là một đôi kiếm chỉ rung chuyển hư không, Thị Huyết Ma Kiếm cuồng bạo run rẩy, mỗi một kiếm chém rụng, đều có hơn mười võ giả Lãnh gia hóa thành thi thể.
Máu tươi bay khắp nơi, tiếng kêu rên liên tục vang vọng, trên trăm võ giả Lãnh gia không ngừng có người ngã xuống, số lượng lớn máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, điều này cũng làm cho đôi mắt bọn họ đỏ đậm, trong ánh mắt đều mang đầy thù hận đối với Diệp Hiên.
Nhìn đệ tử Lãnh gia không ngừng chết thảm, một gã trưởng lão Lãnh gia cắn chặt răng ngà, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng cực kỳ điên cuồng.
- Diệp Hiên, mặc dù hôm nay lão phu có chết ở đây, cũng sẽ không để ngươi trãi qua dễ dàng…
Trưởng lão Lãnh gia điên cuồng hét lớn, cả thân thể bắt đầu phình to ra, gần giống như một quả khí cầu gần nổ tung điên cuồng lao tới Diệp Hiên.
- Nhị thúc, không được!
Gia chủ Lãnh gia hoảng sợ hét to.
Ầm!
Cơ thể nổ tung, máu tươi bay tán loạn, dưới cơn tự bạo của trưởng lão Lãnh gia, năng lượng cực kỳ khủng bố nổ ra, Diệp Hiên đứng mũi chịu sào, hoàn toàn bị nguông năng lượng này bao phủ rơi xuống.
- Nhị gia gia!
Một gã thiếu niên Lãnh gia lên tiếng kêu khóc, càng là quỳ xuống ngay tại chỗ, nước mắt tuông rơi không dứt.
Cụt tay cụt chân, máu chảy thành sông.
Diễn võ tràng triệt để an tĩnh lại, cho đến khi qua hơn mười hơi thở, một âm thanh hơi run rẩy từ trong miệng một gã võ giả Lãnh gia truyền đến.
- Chết... Chết sao?
- Tông sư tự bạo, thực lực bản thân phóng đại mười phần, mặc dù hắn là tiên thiên võ giả, cũng tuyệt đối không thể may mắn tránh khỏi được.
Gia chủ Lãnh gia lạnh giọng quát lớn, chỉ là trong mắt cực kỳ đau lòng.
Con gái của mình chết thảm, trưởng lão tự bạo, Lãnh gia liên tiếp mất đi hai vị tông sư, cái đả kích nặng nề này cũng để cho gia chủ Lãnh gia đau lòng tột cùng.
- Chờ… Chờ chút... Hắn còn chưa có chết!
Chợt, một tiếng kêu to hoảng sợ truyền đến, cũng để cho sắc mặt mọi người Lãnh gia đại biến, tất cả đều nhìn lại trong diễn võ trường.
Khói bụi tiêu tán, huyết quang mông lung, khi Diệp Hiên lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt đám người Lãnh gia, người có tâm lý yếu thì trực tiếp mềm nhũn hai chân, ngã ngồi ở trên đất, trên mặt đều là hoảng sợ không thôi.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, lúc này Diệp Hiên đừng nói là bị thương, mà ngay cả quần áo cũng không có một chút nếp nhăn nào, giống như vừa rồi trưởng lão Lãnh gia tự bạo, căn bản không có mang đến cho hắn một chút thương tổn nào cả.
- Thật đúng là không thú vị mà!
Diệp Hiên giãn hai cánh tay ra, hít thở lấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, giữa lúc đôi mắt khép mở, lặng yên xẹt qua một luồng mê say.



Bạn cần đăng nhập để bình luận