Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1888: Ngươi thiếu ta (2)

Chương 1888: Ngươi thiếu ta (2)
- Trung Ương đại vực ta tạm thời không có dự định trở về, chờ ta tu luyện tới Bất Hủ cảnh tự nhiên sẽ trở về Trung Ương đại vực.
Diệp Hiên vừa nói đơn giản một chút về kinh nghiệm của mình, điều này cũng làm cho Hoàng bàn tử biết rõ tại sao Diệp Hiên lại đi đến Bắc Thần tinh vực.
- Tiên sinh, ta có một đề nghị, nếu ngài đã tạm thời muốn lưu trú tại Bắc Thần tinh vực, vậy liền cần một cái thân phận thích hợp, hơn nữa ngài tu luyện cũng cần rất nhiều tài nguyên, không biết ngài có ý nghĩ đối với vị trí Thái Âm tông chủ này hay không?
Hoàng bàn tử âm trầm nói.
- Ồ?
- Chỉ giáo cho?
Diệp Hiên trêu chọc cười một tiếng, là hắn biết Hoàng bàn tử đang bốc lên ý nghĩ xấu.
- Tiên sinh, Thái Âm thiên tông chiếm cứ ức vạn dặm hàn sơn, tại cả Bắc Thần tinh vực đều tính chúa tể một phương, mà ngài muốn tu luyện tự nhiên cần tài nguyên vô tận, Thái Âm thiên tông dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa ta ở Thái Âm thiên tông nhiều năm như vậy, chỉ cần ngài và ta hơi có chút ra tay, hoàn toàn có thể sử dụng được Thái Âm thiên tông cho mình. Hơn nữa không chỉ là Thái Âm thiên tông, tên tiểu tử Bắc Thần đó là đệ nhất linh tử Thái Dương thiên tông, ba người chúng ta hoàn toàn có thể đem hai đại tông môn chỉnh hợp đến cùng một chỗ, đến lúc đó không nói xưng bá Bắc Thần tinh vực, cũng tuyệt đối xem như đại giáo đỉnh tiêm Bắc Thần tinh vực, đến lúc đó cướp đoạt tài nguyên, cũng có thể để tu vi tiên sinh một ngày ngàn dặm.
Hoàng bàn tử không ngừng líu lo, đem các loại quan hệ lợi và hại nói cho Diệp Hiên nghe, mặt thủy chung mang theo sự hưng phấn.
Không có Diệp Hiên ở bên cạnh, Hoàng bàn tử có thể nói an phận thủ thường, cũng không không có dũng khí kiếm chuyện, nhưng khi Diệp Hiên xuất hiện đã để lá gan hắn lập tức lớn hơn.
- Đề nghị này của ngươi không tệ, cái vị trí Thái Âm tông chủ này hoàn toàn chính xác là thân phận rất tốt, hơn nữa cũng có thể cho ta một hoàn cảnh tu luyện an ổn. Diệp Hiên gật đầu tán thưởng nói.
- Tuy nhiên tiên sinh, dùng tu vi của ngài có thể không giết chết Thái Âm tông chủ, hắn là Hợp Đạo cảnh, chỉ thiếu chút nữa là đã đạp vào Bất Hủ được rồi, hơn nữa Thái Âm thiên tông còn có rất nhiều thái thượng trưởng lão, tin đồn trong đó có hai người cũng là Vấn Đạo cảnh, ta chỉ sợ chuyện này... ?
Hoàng bàn tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên kế hoạch của hắn tuy tốt, nhưng cuối cùng còn cần Diệp Hiên ra tay, nếu như Diệp Hiên không đánh chết Thái Âm tông chủ cùng mấy vị thái thượng trưởng lão này, thì kế hoạch của hắn căn bản cũng không dùng được.
- Hợp Đạo cảnh? Thái thượng trưởng lão?
Diệp Hiên mở miệng than nhẹ, một nụ cười quỷ dị phác hoạ ra từ khóe miệng của hắn, nói:
- Có thể giết Hợp Đạo cảnh Thái Âm tông chủ hay không ta cũng không dám xác định, chỉ là thử một lần cũng không sao.
Diệp Hiên là người không bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, mặc dù Hợp Đạo cảnh là Vấn Đạo đệ tam cảnh, mà Diệp Hiên chỉ là Vấn Đạo đệ nhất cảnh, nhưng chiến lực của hắn tuyệt đối không phải đơn giản như Vấn Đạo.
Diệp Hiên không dám nói có thể đồ Thái Âm tông chủ hay không, nhưng hắn có thể khẳng định dựa vào một thân tu vi cùng chiến lực bản thân này, đối phương cũng không làm gì được hắn.
Hoàng bàn tử hiểu rất rõ Diệp Hiên, nhìn thấy Diệp Hiên nói như thế, đôi mắt Hoàng bàn tử lập tức sáng lên, nội tâm càng là vui mừng, biết rõ Diệp Hiên chắc chắn có nắm chắc nhất định.
- Tiên sinh, hơi ủy khuất ngài một chút, đến lúc đó ngài làm như thế...
Hoàng bàn tử bắt đầu nói dông dài bắt nguồn từ kế hoạch của mình, mà Diệp Hiên thì lại mỉm cười lắng nghe.
Thời gian một nén hương đi qua, Hoàng bàn tử cuối cùng cũng định hạ kế hoạch xong với Diệp Hiên, hai người cũng dự định cùng đi đến Thái Âm thiên tông.
Chỉ là trước đó Diệp Hiên còn muốn làm một chuyện, mà chuyện này dĩ nhiên chính là về Diệp Huyền Ma.
...
Hàn phong gào thét, tuyết lớn tầm tã.
Một tòa mộ bia đơn giản đứng ở đỉnh hàn sơn, khuôn mặt Diệp Huyền Ma tiều tụy quỳ gối trước mộ phần, cả người đều tản ra khí tức vô tình, giống như mất đi khí tức mà con người nên có.
- Quỳ ba ngày cũng đã đủ, tương lai của ngươi chính là ở trong tay ngươi.
Diệp Hiên dạo bước đi đến, đứng thẳng sau lưng Diệp Huyền Ma.
- Bằng tu vi của ngươi ta không tin ngươi cứu không được nương ta.
Cuối cùng, đôi mắt Diệp Huyền Ma tập trung lại, hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn lại Diệp Hiên.
- Ngươi nói không sai, ta có thể cứu nàng, nhưng ngươi phải nhớ, ta cũng không cần mẫu tử hai người các ngươi, nếu như không có ta, không chỉ mẫu thân ngươi sẽ chết, mà ngươi cũng sẽ chết. Nếu như không có ta, ngươi cũng không có khả năng có tu vi hiện tại, cũng không có khả năng từ phàm nhân một giới trở thành Thánh Vương, cái này chính là thiên đại cơ duyên ta ban tặng cho ngươi, cho nên cái này là ngươi thiếu ta.
Diệp Hiên vô tình mở miệng.
- Ngươi nói không sai, hoàn toàn chính xác là ta thiếu ngươi, nhưng ta vô cùng hận ngươi, hận ngươi xem ta như con rối trong tay mà bài bố.
Diệp Huyền Ma vô tình nói nhỏ, quang mang cực ma đang hơi dập dờn.
- Hận cũng được, oán cũng được, chỉ cần ngươi ghi nhớ, cường giả như thiên, kẻ yếu như cẩu, bởi vì ngươi là kẻ yếu, cho nên ngươi chỉ có thể bị ta bài bố, đối với ta ngươi chỉ là con rối, muốn siêu việt hơn ta, vậy ta chờ ngày ngươi siêu việt hơn ta ta.
Diệp Hiên băng hàn mở miệng.
- Nói đi, ngươi cần ta làm cái gì.
Diệp Huyền Ma đã trưởng thành, hắn không phải là thiếu niên hôm qua, một khắc này khiến hắn hóa ma, hắn đã nghĩ rõ ràng rất nhiều thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận