Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1256 - Một Màn Kia Mỉm Cười Nở Rộ (2)



Chương 1256 - Một Màn Kia Mỉm Cười Nở Rộ (2)




Trong ngọn núi sơn mênh mông đã sụp đổ, một tòa thiên địa tuyệt trận đang phát sáng, tràn ngập hỗn độn thần quang đang ngăn cản Sơn Hà Xã Tích Đồ mài mòn, ở trong thiên địa tuyệt trận lộ ra các thân ảnh rậm rạp chằng chịt, chính là bộ phận còn sót lại của ba mươi ba trọng Thiên Đình.
- Trăm năm, Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm trăm năm.
Âm Dương nhị khí trên người Côn Bằng cuồng bạo nở rộ, hắn hai tay bấm quyết rót tu vi bản thân vào Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, trong miệng càng truyền đến tiếng rống to lãnh lệ.
- Lại kiên trì một phen, ta tin tưởng Thiên Đế sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Khổng Tuyên bộc phát ra ngũ sắc thần quang oanh thiên động địa, hắn đang ổn định Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, càng đang kích động các bộ chúng Thiên Đình còn dư lại, chỉ là đôi mắt hắn cực kỳ ảm đạm, hiển nhiên cũng không có trấn định như mặt ngoài.
- Nữ Oa tiện nhân này, nàng muốn giết liền giết, cần gì phải dùng Sơn Hà Xã TTắcích Đồ để diệt sạch chúng ta?
Thôn Thiên Cáp Mô trợn tròn mắt, trong miệng càng truyền đến lời nói hùng hùng hổ hổ.
- Ngươi hiểu cái gì, Nữ Oa kia cao cao tại thượng, càng là Thánh nhân, nàng hận không thể giết Diệp Thiên Đế, càng cực kỳ phẫn hận chúng ta khi đi theo Thiên Đế, chẳng qua nếu nàng tự mình ra tay tiêu diệt chúng ta, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến thân phận của nàng, đến lúc đó chẳng phải để cho người ngoài cười nàng lấy lớn hiếp nhỏ?
Thanh Hồ Vương cười lạnh ra tiếng.
- Được rồi, đều ít nói hai câu, lưu lại chút khí lực chống đỡ đại trận, đan dược của chúng ta không còn nhiều lắm, Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận còn có thể kiên trì trăm năm, nhất định phải cho Lão Quân thời gian luyện ra đan dược để ta hồi phục tu vi.
Cửu Thiên Huyền Nữ mặc cung sa màu đen, mấy vạn năm trôi qua, nàng không còn bộ dáng cao quý lạnh lùng năm xưa, ngược lại có một loại cảm giác tư thái hiên ngang, đang chỉ huy bộ chúng Thiên Đình chống đỡ Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận.
- Chờ Lão Quân luyện thành trăm năm lô Cửu Chuyển Kim Đan, đến lúc đó chúng ta bằng vào công hiệu của đan dược, có thể chống đỡ vạn năm.
Thái Thượng lão quân ngồi xếp bằng trong trận, bát quái tử kim lô đang hừng hực thiêu đốt, từng cỗ đan hương bay ra, chỉ là sắc mặt Thái Thượng lão quân tái nhợt, hiển nhiên mấy vạn năm qua, hắn vẫn đang luyện đan, cũng trở thành người tiếp tế duy nhất cho Thiên Đình.
Cũng may có Thái Thượng Lão Quân ngày đêm luyện đan, nếu không có đan dược của hắn, bộ chúng Thiên Đình căn bản không chống đỡ được đến hiện tại, mấy vạn năm đã trôi qua, hắn cũng bắt đầu kiệt lực, cũng không biết có thể kiên trì trăm năm hay không.
- Các ngươi vất vả rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng khẽ thở dài truyền đến từ trong hư không, một bóng dáng bình thường đột ngột xuất hiện ở trong Hỗn Độn Tuyệt Thiên trận, mà lời nói phát ra từ thân ảnh này giống như tiếng sấm giữa trời đất, trực tiếp chấn động mọi người ở đây ngây dại tại chỗ, ngay cả Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận giờ phút này cũng đình chỉ vận hành.
Một thân hắc y, ba ngàn sợi tóc đen rải rác sau đầu, một đôi con ngươi tựa như ngôi sao lấp lánh, một trận gió nhẹ thổi tới, làm cho sợi tóc của hắn theo gió tung bay, vạt áo dưới thân cũng tùy tiện rung động, tuy rằng quanh thân hắn cũng không có hiện ra bất kỳ khí thế kinh khủng nào, nhưng vẻn vẹn chỉ nhìn khóe miệng đang lộ ra nụ cười kia, cả thể xác lẫn tinh thần của tất cả bộ chúng Thiên Đình đều run rẩy, càng phát ra tiếng hoan hô núi kêu biển gầm.
- Thiên Đế?
- Diệp huynh?
- Phu... Phu quân?
- Cung nghênh Thiên Đế trở về.
Sơn hà nổ tung, bầu trời rung động, khi mấy tiếng hô to rung động vang lên, theo đó chính là tiếng la to kích động của bộ chúng Thiên Đình, cả tòa Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận càng bởi vì tâm tư kích động của bọn họ mà trong nháy mắt tan rã, mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ trên trời đang rủ xuống thánh quang đang chiếu xuống bọn họ.
Đối mặt với uy áp khủng bố và khí tức sát phạt của Sơn Hà Xã Tắc đồ, tất cả mọi người giống như quên mất, ánh mắt mỗi người đều si ngốc nhìn về phía Diệp Hiên, giống như một cái nhìn này ẩn chứa vô tận chờ đợi, bọn họ chung quy không có thất vọng, người bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng trở về.
Liếc mắt một cái vạn năm, mộng ảo không hoa, thời gian giống như đang ngưng trệ, không gian tựa như đang đóng băng, trong mắt mọi người chỉ có nụ cười trên mặt Diệp Hiên hiện tại, trong mắt không còn chứa được bất cứ thứ gì khác.
Ầm ầm.
Thiên địa lay động, thánh quang buông xuống, một luồng khí tức Thánh nhân nở rộ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, kim quang che khuất bầu trời bao phủ cả ba mươi ba trọng Thiên Đình.
- Nhanh chóng bày trận.
Thái Thượng lão Quân trước tiên phục hồi tinh thần lại, trong miệng thốt ra tiếng quát đầy lo lắng, tuy Diệp Hiên trở về làm cho tất cả mọi người dị thường phấn chấn, nhưng uy hiếp của Sơn Hà Xã Tắc Đồ còn chưa giải trừ.
- Hừ.
Chợt, còn không đợi bộ chúng Thiên Đình lần thứ hai mở ra Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, một tiếng hừ lạnh chợt vang lên, chuyện kế tiếp xảy ra trực tiếp làm cho tất cả mọi người trong Thiên Đình ngốc trệ tại chỗ, đôi mắt đều ngưng trệ, không thể tin được nhìn một màn xảy ra trước mắt.
Họ đã thấy gì?
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời cao, một sợi tóc đen buông xuống sau đầu, quanh thân cũng không có nở rộ bất kỳ khí tức khủng bố nào, nhưng vẻn vẹn chỉ là một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong miệng hắn, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt tĩnh lại.
Đúng vậy, là đứng yên lại.
Loại yên tĩnh này cũng không phải thời gian tĩnh lặng, cũng không phải không gian ngưng đọng, mà là một loại 'thế' trấn áp.
- Thế là gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận