Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 274 - Phương Tây trước đó



Chương 274 - Phương Tây trước đó




- Tiên sinh, là ngài cứu lấy tôi ở thời điểm tôi bất lực nhất, nếu như không có ngài xuất hiện, chỉ sợ Hoàng bàn tử tôi sớm đã hồn về Địa phủ, cho nên Hoàng bàn tử tôi thề với trời, từ nay về sau không làm một người tốt nữa, tôi muốn trở thành thủ hạ của ngài, chính là một con chó của ngài, một con chó điên, vì ngài mà cắn xé hết thảy mọi kẻ ngăn cản ở trước mặt ngài.
Hoàng bàn tử hét to hơn, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, chứng minh hắn kích động đến trình độ nào.
Một bàn tay trong suốt như ngọc nâng Hoàng bàn tử dậy, Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Ngươi không phải con chó theo bên cạnh ta, mà là huynh đệ của Diệp Hiên ta, bất cứ lúc nào, chỉ cần một ngày Diệp Hiên ta còn sống, tất nhiên sẽ đảm bảo các ngươi một đời an ổn.
Theo những gì Diệp Hiên đã nói ra, số lượng lớn thành viên Minh Phủ lập tức quỳ xuống, bọn họ dập đầu trước Diệp Hiên, âm thanh vang vọng tiểu trúc Thanh Vân.
- Đa tạ tiên sinh năm đó cứu mạng, chúng tôi cả đời tuyệt đối không phản bội, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt.
Một đêm này tại tiểu trúc Thanh Vân, tất cả thành viên Minh Phủ triệt để cho phép bản thân mình buôn thả, bọn họ câu vai dựa lưng, bọn họ nâng ly cạn chén, có người hào hứng cười to, cũng có người lại đang gào khóc.
Mỗi người bọn họ đều kể về chuyện xưa của mình, giống như đang đắm chìm trong hồi ức lâu đời kia, bọn họ đang cười lại khóc, vừa khóc liền cười, cho đến khi bọn họ say đến ngã xuống trên đất, cứ như vậy mà ngủ đi mất.
Trong sân!
Một ánh trăng tàn giắt ngang bầu trời đêm.
Một cơn gió mát phất phơ thổi qua làm cho mái tóc đen của Diệp Hiên nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió, hắn đứng một mình dưới ánh trăng ngắm nhìn bầu trời, đôi mắt thâm thúy mà cô tịch, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hôm nay Hoàng bàn tử thổ lộ nội tâm để cho Diệp Hiên nhìn thấy mặt khác của các thành viên Minh Phủ, mỗi người bọn họ đều là người đáng thương, nhưng mỗi người bọn họ cũng đều là người đáng trách.
Bọn họ có tội ác ngập trời, bọn họ tâm ngoan thủ lạt, trong tay bọn họ đã nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, trên người lại gánh vác không biết bao nhiêu tánh mạng.
Nhưng có thể chính là một đám ác đồ cùng hung cực ác như thế, hôm nay lại chân chính thuần phục trước hắn.
Nếu như nói, ngày xưa Diệp Hiên chính cái chết hiếp bức bọn họ, để những thành viên Minh Phủ này làm việc cho hắn, nhưng hôm nay Diệp Hiên biết, sau này trở đi bọn họ không ở cần mình hiếp bức nữa, bởi vì bọn họ đã thật sự cho rằng mình là một phần của Minh Phủ, cũng đã xem Minh Phủ chính là nhà của mình.
Diệp Hiên tự nhận, hắn hành sự hung ác, một lời không hợp liền đồ gia diệt tộc, cho tất cả mọi người của Minh Phủ ấn tượng chính là hình tượng của một bạo quân.
Thành viên Minh Phủ sợ hắn, thật sự rất sợ hắn, ở trước mặt hắn luôn cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng cho đến hôm nay, Diệp Hiên từ trong mắt bọn họ lại nhìn thấy một loại ánh sáng chưa bao giờ có.
Mà loại ánh sáng này chính là kính ngưỡng, ánh sáng này là sùng bái, còn là tia lửa nóng rực ở trong đáy mắt tất cả mọi người Minh Phủ.
Cho đến hôm nay, Diệp Hiên mới hiểu ra một đạo lý, thì ra, hắn không biết, trông lúc vô tình đã mang đến cho tất cả thành viên Minh Phủ một mái nhà, mà ngôi nhà này chính là thức mà bọn họ muốn bảo vệ.
Diệp Hiên rất tin tưởng, nếu có một ngày hắn rời khỏi thế giới này, dù Minh Phủ không có sự hiện hữu của hắn, cũng vẫn sẽ truyền thừa tiếp thật tốt, mà đây chính là một ngôi nhà mang niềm tin đến cho tất cả thành viên Minh Phủ.
Một đêm này, Diệp Hiên đứng một mình ở đó, cũng không có tu luyện, cho đến ngày hôm sau khi mặt trời bắt đầu mọc, phía đông truyền đến một tia nắng sớm chiếu lên khuôn mặt hắn, để cho hắn nhoẻn miệng cười, tỉnh lại từ trong trầm tư.
Huyên náo hôm qua đã qua, tất cả thành viên Minh Phủ cũng đã tỉnh rượu, bọn họ đều không nhắc tới việc của đêm qua, chỉ là đôi mắt mỗi người lại không còn giống như trước đó nữa.
Khi bọn họ rời khỏi đều liếc mắt nhìn tiểu trúc Thanh Vân thật lâu, lại in bóng dáng Diệp Hiên sâu vào trong đầu, sau đó lại lần nữa trở thành người hung ác đi hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Hiên giao cho.
...
Sân bay Giang Nam.
Một chiếc máy bay tư nhân đỗ ở đây, Hoàng bàn tử cùng Trác Quân Đình khom người một bên.
- Tiên sinh, không bằng thuộc hạ bồi ngài đi Nguyệt Thần thành, tuy tu vi của thuộc hạ không thể trợ giúp gì cho ngài, nhưng xử lý một ít việc vặt cũng có thể tiết kiệm ngài tự mình ra tay.
Hoàng bàn tử nhẹ giọng nói.
- Đúng vậy tiên sinh, Hoàng bàn tử làm việc vững vàng, có hắn ở bên cạnh ngài, chúng tôi cũng có thể yên tâm.
Trác Quân Đình khuyên nhủ.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói:
- Giang Nam là đại bản doanh của Minh Phủ, cũng chỉ có hai người các ngươi ở đây mới để ta yên tâm, mà tu vi của Vũ Tuyệt Tiên đã có thể so với tu tiên giả Kim Đan kỳ, người có thể khiến cho hắn mất tích, cũng chỉ có thể là những thần linh này, mà vị Nguyệt Thần phương tây kia có hiềm nghi nhất lớn, dù cho các ngươi đi theo cùng ta, cũng không giúp được gì.
Nghe thấy Diệp Hiên nói như thế, hai người Hoàng bàn tử cũng biết sự thực đúng như vậy, những kẻ gọi là thần linh này cực kỳ cường đại, bọn họ chẳng qua chỉ là người thường, nếu đi theo Diệp Hiên đi đến phương tây, có lẽ chỉ trở thành trói buộc của Diệp Hiên.
Sau khi hai người đã hiểu rõ điểm này, không khẩn cầu Diệp Hiên nữa, cũng vào lúc này, Diệp Hiên lên phi cơ, máy bay khởi động bay lên trời cao, hướng thẳng về phương tây.
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận