Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 269 - Cố Hiểu Hiểu hắc hóa (2)



Chương 269 - Cố Hiểu Hiểu hắc hóa (2)




Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bầu trời, thâm thúy nói:
- Cô nên nhìn thấy thế giới này biến hóa, nếu Diệp Hiên tôi chỉ là người bình thường, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh họ, nhưng tôi không phải, sự tồn tại của tôi không biết làm cho bao nhiêu người gắt gao nhìn chằm chằm vào, bọn họ hận không thể ăn thịt tôi uống máu tôi, mà nếu như họ đi theo bên cạnh tôi, sẽ không có thời gian bình tĩnh.
Vân Mộng Dao chậm rãi lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi không hiểu rõ, lấy uy danh Diệp Thần Vương cậu bây giờ, lại còn khai sáng một kỷ nguyên mới, nhìn thế lực khắp toàn cầu, dù cho những kẻ được gọi là Thần Linh kia có tới cũng chưa chắc có thể uy hiếp được cậu, cậu đang sợ cái gì?
- Sợ?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, sau đó lại nhìn ra phía núi Đoạn Tràng, nói:
- Thế giới cô nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn, thế giới này còn rất nhiều sự vật tồn tại mà cô không biết.
- Diệp Hiên tôi chẳng bao giờ sợ qua bất cứ cái gì, chẳng qua là tôi đã không có đường lui, chỉ cần tôi lui về sau một bước, đó chính là vực sâu vạn trượng, sẽ để cho tôi chết không có chỗ chôn.
Diệp Hiên quay đầu nhìn lại Vân Mộng Dao, đôi mắt thâm thúy, nói:
- Lúc tôi còn nhỏ ta đã từng xem qua một bộ phim, bộ phim này nói về câu chuyện tình yêu giữa chủ và tớ, cô có xem qua bộ phim này.
Khí tức Vân Mộng Dao hơi cứng lại, giống như hiểu rõ chút gì, cô cắn chặt đôi môi, thì thào lên tiếng.
- Nếu muốn Chí Tôn Bảo cứu Tử Hà nhất định phải đánh bại Ngưu Ma Vương, mà đánh bại Ngưu Ma Vương nhất định biến thành Tôn Ngộ Không, biến thành Tôn Ngộ Không tựa như phải chặt đứt thất tình lục dục, chặt đứt thất tình lục dục thì sẽ không thể ở cùng một chỗ với Tử Hà?
Trong mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ tự giễu, lẩm bẩm:
- Kẻ thù của tôi quá mạnh, nếu như tôi buông tha việc thành tiên, liều lĩnh làm bạn ở bên cạnh người nhà, kết cục sau đó sẽ vô cùng thê thảm. Bảo vệ thật sự cũng không phải là làm bạn sớm chiều, mà là che gió che mưa cho điều mình cần bảo vệ.
Diệp Hiên nói xong, bước đi ra ngoài, khí tức quanh người dần dần trở nên lạnh lẽo mà âm trầm, giống như lần nữa trở thành một người tuyệt tình tuyệt tính, cũng dần dần biến mất ở trong mắt Vân Mộng Dao.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo cô tịch của Diệp Hiên, Vân Mộng Dao đau khổ lên tiếng nói:
- Thì ra, không có cái gì là trải qua dễ dàng, cậu chỉ là một người đang cõng một trách nhiệm to lớn đi về phía trước!
...
Tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên đứng một mình dưới ánh trăng, hôm nay trở lại chỗ cũ, làm cho lòng hắn sinh ra sóng lớn, chỉ là điểm sóng lớn ấy rất nhanh đã bị hắn bình phục, một tia lạnh lẽo dâng lên từ đáy mắt.
- Nguyên Linh, ngươi còn không ra tay sao?
Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm một câu.

Phương tây, thành Hoàng Hôn!
Sương mù má phiêu đãng khắp nơi trong thành, từn tòa kiến trúc tàn phá sụp đổ, có vô số người phương Tây đang kêu khóc, tranh nhau chạy trốn ra khỏi thành, bởi vì thần linh bọn họ thờ phụng đã cả người tắm máu, bị một cô gái hắc ám cường đại hung hăng giẫm ở dưới chân.
Cả người mặc đồ đen, da thịt trắng nõn, mái tóc đen sì bay nhẹ sau đầu, Cố Hiểu Hiểu mỉm cười, nhưng nụ cười của cô lại không còn vẻ lương thiện như đã từng có, mà mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng hắc ám.
Một người người đàn ông đẫm máu cả người, quanh thân tràn đầy huyết quang, còn có Tiên Linh tràn ngập ở quanh người hắn, hắn tức giận gào thét với Cố Hiểu Hiểu, nhưng lại vô lực phản kháng.
- Tàn hồn tiên thần?
Cố Hiểu Hiểu lạnh lùng lên tiếng, ma quang rực rỡ nở rộ quanh thân, giọng nói lãnh khốc vô tình:
- Ngươi thật đúng là phế vật, chạy ra chiến trường huyết hải lâu như vậy, tu vi lại chỉ vừa mới khôi phục lại Nguyên Anh Kỳ, vậy đưa toàn bộ thân tu vi này của ngươi cho ta đi.
Ông!
Bàn tay nhỏ và dài, nhu nhược không có xương nhưng lại bộc phát ra uy năng không cách nào tưởng tượng, Cố Hiểu Hiểu vỗ một chưởng xuống phía dưới, chỉ thấy người đàn ông dưới chân trong nháy mắt đã nổ tung thành một đoàn khí máu bàng bạc, trong nháy mắt bị Cố Hiểu Hiểu thôn phệ.
- Đại pháp Thôn thiên phệ địa.
Cố Hiểu Hiểu lạnh lùng tự nói, cô ngồi trong hư không luyện hóa huyết khí bàng bạc trong cơ thể, tu vi đang cuồng bạo tăng trưởng.
Nếu như Diệp Hiên ở đây hắn nhất định sẽ phát hiện, pháp quyết Cố Hiểu Hiểu hiện đang thi triển là một phần bí thuật trong Bất Tử Tiên Kinh.
Nửa ngày trôi qua, Cố Hiểu Hiểu từ từ mở hai mắt ra, huyết quang rực rỡ xẹt qua mắt cô, ma quang bốc hơi quanh thân càng nồng nặc, cô nhìn xa về Phương Đông, giọng nói lạnh lẽo mà vô tình:
- Diệp Hiên, không bao lâu nữa ngươi và ta sẽ lại gặp nhau.
...
Thần Châu triệt để sôi trào.
Từ lúc Viên Hư gia nhập vào Minh Phủ, Minh Phủ có thể nói thế như chẻ tre, không biết bao nhiêu thế lực siêu nhiên bị chém tận giết tuyệt.
Đạo giáo Long Hổ Sơn, Bàn Nhược Thiên Tự, cổ võ thế gia, rất nhiều thế lực bị Minh Phủ tẩy trừ tử thương hầu như không còn, điển tịch tu luyện bọn họ trân tàng đều bị vơ vét, được in thành sách và bị các thành viên Minh Phủ phát đến các nơi Hạ quốc.
Không bạo phát ở trong yên lặng, mà lại đang tiêu vong ở trong yên lặng.
Hành động của Minh Phủ rốt cuộc cũng khiến các thế lực cổ xưa này liên hợp lại cùng nhau, bởi vì bọn họ biết, nếu chỉ một mình chiến đấu, sẽ bị Minh Phủ diệt môn từng nhà.
Chỉ có liên hợp tất cả lực lượng cùng nhau, dù cho sau lưng Minh Phủ là Thần Vương Diệp Hiên, bọn họ cũng sẽ có lực đánh một trận.
Cũng không phải những thế lực cổ xưa này muốn lưỡng bại câu thương cùng Minh Phủ, mà hành động của Minh Phủ đã vượt qua giới hạn của bọn họ, căn bản cũng không có chỗ trống để hoà giải.



Bạn cần đăng nhập để bình luận