Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2689: 'Trụ'

Chương 2689: 'Trụ'
Vẻ mặt Uyên khẽ biến đổi, sau đó gật gật đầu, được Diệp Hiên nhắc nhở, hắn cũng cảm thấy một tia không đúng.
Hai người đều là lão gia hỏa sống vô tận năm tháng, vừa rồi biểu hiện của Ninh Xuyên quá mức bình tĩnh, rõ ràng trên người hắn xảy ra một ít chuyện không thể nắm bắt.
Tuy rằng Ninh Xuyên nhìn như kính cẩn, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng tiểu tử này càng nhìn như bình tĩnh, chứng tỏ hắn càng có vấn đề.
Hơn nữa, vừa rồi, phiến thiên địa này yên tĩnh đến đáng sợ, đáng sợ đến mức không có một tia âm thanh xuất hiện.
- Hắn xuất hiện?
Khuôn mặt Uyên nặng nề nhìn về phía Diệp Hiên. Khi những lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi.
Từ ngày bước vào nửa bước vĩnh hằng, hai người đều biết trên Vạn Cổ Vũ Trụ có một tồn tại siêu nhiên tất cả.
Chỉ là ai cũng chưa từng gặp qua người này, nếu như nói thật sự có người gặp qua, vậy cũng chỉ là 'Hoang' từng nhìn thấy bóng lưng của người này.
Nhưng đoạn ký ức này đối với Diệp Hiên mà nói, cực kỳ mơ hồ.
Ký ức của Hoang trong Luân Hồi Chi Môn giống như bị người ta xóa đi một bộ phận thật lớn, ngoại trừ một vài mảnh vỡ ký ức lẻ tẻ, cho dù Diệp Hiên cũng không có bất kỳ hiểu biết gì về người này, càng không biết đối phương là loại tồn tại gì.
Nhưng có một điều Diệp Hiên có thể khẳng định, đối phương tồn tại kém nhất cũng là Vĩnh Hằng chi cảnh, tuyệt đối phải ở trên hắn và Uyên.
- Đuổi theo hắn.
Diệp Hiên nói ngắn gọn, hai người liếc nhau, trực tiếp biến mất ở giữa hư không.
...
Ba trăm triệu năm.
Ước chừng ba trăm triệu năm trôi qua.
Diệp Hiên và Uyên âm thầm quan sát Ninh Xuyên khoảng ba trăm triệu năm, nhưng tiểu tử này ngoại trừ mỗi ngày tu luyện, cũng không có bất kỳ dị động nào, chứ đừng nói lấy ra tiểu đỉnh ra tiến hành tìm hiểu.
Thời gian ba trăm triệu năm này đủ dài, cũng đủ để Uyên cảm thấy nhàm chán, nhưng Diệp Hiên lại kiên nhẫn chờ đợi, căn bản không có chút nóng nảy nào.
Bởi vì hắn tin tưởng cảm giác của mình sẽ không sai, ở trên người Ninh Xuyên nhất định đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng đã ba ức năm thời gian trôi qua, Ninh Xuyên cũng không có chút dị trạng nào.
Nhưng Diệp Hiên thấy, đây chính là điểm đáng ngờ lớn nhất.
Ninh Xuyên người này, Diệp Hiên thật ra rất thưởng thức, bởi vì Ninh Xuyên rất giống hắn, bất kể tâm cơ cùng thủ đoạn, cơ hồ giống hệt cách làm của hắn khi còn trẻ.
Đều tâm ngoan thủ lạt sát phạt quyết đoán, cũng biết ẩn nhẫn bất khuất.
Có một câu nói rất hay, người hiểu rõ mình nhất ngoại trừ địch nhân của ngươi, đó nhất định là chính ngươi.
Nếu Ninh Xuyên có tính cách tương tự như hắn, vậy hắn nhất định sẽ dùng trăm cách đề phòng, thậm chí ẩn nhẫn thời gian ba ức năm cũng không lộ ra bất kỳ chân tướng nào.
- Đã ba ức năm, tiểu tử này một mực khổ tu, nhưng lại chậm chạp không tìm được phương pháp mở ra Thiên Môn thứ mười, ta thấy hắn cũng không có vấn đề gì.
Uyên cuối cùng cũng mất kiên nhẫn nói.
- Chờ.
Diệp Hiên chỉ phun ra một chữ, hắn ẩn trong hư không quan sát Ninh Xuyên, luận về kiên nhẫn, bất kể Uyên cùng Ninh Xuyên, so với hắn đều kém xa.
Lại thêm một trăm triệu năm trôi qua.
Uyên cơ hồ đều muốn buông tha, càng muốn rời khỏi nơi này, đi tìm hiểu cơ hội bước vào Vĩnh Hằng chi cảnh, dù sao khoảng cách đại kiếp nạn Luân Hồi diệt thế đã đến gần, hắn cũng không muốn ở đây chậm trễ thời gian.
Đáng tiếc, Diệp Hiên lại giữ chặt hắn lại, ngăn cản hắn rời khỏi, tiếp tục để Uyên chờ đợi với hắn.
Trong lúc này, chí cường của nguyên hội thứ mười hai vẫn như cũ không xuất hiện, đây cũng là chuyện chưa từng có, nguyên hội mới đã mở ra hơn năm ức năm, dĩ nhiên đã qua một nửa, nhưng vẫn chưa có chí cường mới xuất hiện.
...
Giữa một động cổ tối tăm.
Ninh Xuyên khoanh chân thổ nạp, hắn từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt cũng chậm rãi mở ra, một chút dị sắc xẹt qua đáy mắt hắn.
- Không sai biệt lắm rồi?
Ninh Xuyên thì thầm, hắn ẩn nhẫn bốn trăm triệu năm, chính là vì không để cho mình lộ ra bất kỳ sơ hở nào, tránh bị hai người Diệp Hiên giám thị.
Đã bốn ức năm trôi qua, Ninh Xuyên tin tưởng hai người hẳn là đã rời khỏi, mình hiện đã an toàn.
Tuy nhiên vì cẩn thận, Ninh Xuyên vẫn bày ra trùng trùng điệp điệp trận pháp đại cấm, không dám có chút sơ hở nào, dù cho bốn ức năm ẩn nhẫn, vẫn để cho hắn cũng không yên tâm.
Đáng tiếc, tất cả những gì hắn làm đều rơi vào mắt Diệp Hiên, còn sắc mặt Uyên lạnh lẽo, đáy mắt xẹt qua vẻ xấu hổ và tức giận.
Nếu như không phải Diệp Hiên bảo hắn ở lại, hắn có thể thật sự bị tiểu tử này lừa gạt, giờ phút này nhìn Ninh Xuyên bày ra từng tầng đại trận, hiển nhiên hắn quả nhiên có vấn đề.
Ù ù.
Một tiểu đỉnh xuất hiện trong tay Ninh Xuyên, càng làm cho hắn si mê nhìn chăm chú, càng không dám chậm trễ, lập tức khoanh chân ngồi, đến tìm hiểu huyền cơ của Tiểu Đỉnh trong tay.
- Quả nhiên ở trong tay hắn.
Diệp Hiên lạnh lùng cười, cũng không thấy hắn có động tác gì, bước ra một bước đã đi tới bên cạnh Ninh Xuyên. Uyên đương nhiên theo sát phía sau.
- Ai?
Đột nhiên có người xông vào, Ninh Xuyên nhất thời kinh hãi sắc mặt đại biến, nhanh chóng thu hồi Tiểu Đỉnh, vẻ mặt càng kinh hãi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Là... Là các ngươi?
Sắc mặt Ninh Xuyên như tro tàn, hắn thế nào cũng không ngờ, mình rõ ràng ẩn nhẫn bốn ức năm, nhưng vẫn bị hai người phát hiện.
- Người đưa cho ngươi Tiểu Đỉnh ở đâu?
Diệp Hiên cũng không có trước tiên cướp đi Tiểu Đỉnh, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Ninh Xuyên.
Thật ra ngay từ đầu, Diệp Hiên phát hiện Ninh Xuyên có vấn đề, có thể trực tiếp trấn áp Ninh Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận