Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 407 - Quảng Hàn Tiên Tử xấu hổ



Chương 407 - Quảng Hàn Tiên Tử xấu hổ




Trong tình cảnh này, dù cho Thánh nhân cũng đều không thể tự chủ được, huống chi Diệp Hiên lại là một nam tử thực thụ, làm sao có thể kháng cự được bộ dáng này của Quảng Hàn tiên tử?
Trời xui đất khiến, Diệp Hiên cũng bị mê hoặc tâm trí, khi hắn nhìn thấy đôi mắt mê ly cùng đôi môi anh đào đỏ thắm kia, thú tính giấu ở sâu trong đáy lòng rốt cuộc không thể khống chế được mà bộc phát ra.
- Ưm.
Một tiếng thở gấp phun ra từ trong môi đỏ thắm của Quảng Hàn tiên tử, mang đến một loại cảm giác câu hồn đoạt phách, chỉ là âm thanh này đã hơi ngừng lại, bởi vì Diệp Hiên đã hung hăng hôn lên trên môi của Quảng Hàn tiên tử.
Đòi lấy, điên cuồng đòi lấy, giống như thiên lôi câu động địa hỏa, Diệp Hiên đang điên cuồng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia, đôi bàn tay còn vượt núi băng đèo dò xét tìm kiếm sự mỹ hảo trong đó.
Mềm mại kéo léo trong tay cùng sự ngọt ngào trong miệng trực tiếp làm cho Diệp Hiên rơi vào trong một loại cảnh giới không bằng cầm thú, cứu thế mà hung hăng ghì chặt Quảng Hàn tiên tử.
Lúc này, khí tức cực kỳ ám muội lan ra kéo dài ra ở Quảng Hàn Tiên Cung, da thịt trắng trẻo như ngà voi của Quảng Hàn tiên tử đang bại lộ từng chút, nở rộ từng điểm ửng hồng kinh diễm...
Nếu để cho chúng sinh tam giới nhìn thấy một màn này, chỉ sợ đều muốn kêu to đầy sợ hãi, muốn chém Diệp Hiên thành vạn đoạn.
Quảng Hàn tiên tử là ai?
Đệ nhất tiên tử tam giới, thần nữ Hồng Hoang, là tượng trưng cho băng thanh ngọc khiết, là nữ thần trong lòng tất cả nam nhân tam giới, lúc này lại đang gặp phải khinh nhờn.
Lúc này, khinh nhờn đang tiếp tục, ám muội đang nảy sinh.
Ngọc Nương ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, hơn mười hơi thở cũng không có hoãn quá thần lại, hiển nhiên nàng đã quá bấn loạn, nhất định không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
- A!
Cho đến khi Diệp Hiên càng điên cuồng muốn tiến thêm một bước với Quảng Hàn tiên tử, lúc này, một tiếng thét chói tai đâm rách màng nhĩ mới bất ngờ truyền ra từ trong miệng Ngọc Nương.

Như Thần Chung Mộ Cổ, lại tựa như cửu thiên kinh lôi.
Đáy lòng Diệp Hiên dâng lên dục hỏa hừng hực, thật giống như bất chợt bị nước đá dập tắt, nhanh chóng tỉnh táo lại, mà Quảng Hàn tiên tử dưới người hắn thì đang ửng hồng cả mặt, hai mắt cực kỳ mê ly cũng dần khôi phục linh quang.
- A!
Lại một tiếng hét chói tai khác vang lên từ trong miệng Quảng Hàn tiên tử, thân trên của nàng đang sáng lên, đó là Thái Ất kim quang cực kỳ nóng rực, dung nhan tuyệt mỹ kia lại hiện ra tâm tình rất phức tạp vạn cổ đến nay chưa bao giờ có.
- Ngươi là tên vô lại, vô sỉ, ta giết ngươi.
Xấu hổ và giận dữ, nộ oán, phẫn hận, còn có một loại ngượng ngùng không nói rõ được cũng không tả rõ được, khi những tâm tình này toàn bộ hợp lại với nhau, Quảng Hàn tiên tử lập tức đánh ra một chưởng tới Diệp Hiên.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Quảng Hàn Tiên Cung đều cuồng bạo lay động, Diệp Hiên bay ngược ra, trên người nở rộ kim quang óng ánh, khó khăn lắm mới cản được đòn công phạt của Quảng Hàn tiên tử, cơ thể bình ổn rơi xuống đất.
Diệp Hiên đỏ mặt, trong lòng cũng hơi xấu hổ, không ngờ mình lại cũng có một ngày sẽ bị mỹ sắc làm say mê, đến bây giờ hắn đều có chút chưa thỏa mãn, trong mũi còn phiêu đãng mùi hương trên cơ thể Quảng Hàn tiên tử.
Diệp Hiên cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận cái cảm giác tuyệt vời này, vậy mà lại làm cho hắn rung động tâm thần, lúc này đôi mắt đều có chút ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn xuất hiện một dục vọng chiếm đoạt cực lớn.
Đừng hiểu lầm!
Diệp Hiên đương nhiên không phải mê luyến Quảng Hàn tiên tử, mà là thân thể tuyệt vời của đối phương làm cho hắn có chút muốn ngừng mà không được, đây cũng là phản ứng của một nam tử bình thường nên có.
Hắn lại chiếm tiện nghi của Quảng Hàn tiên tử lớn như vậy, không đúng, không chỉ là chiếm tiện nghi, chắc chắn là khinh nhờn, nhưng trong lòng Diệp Hiên cũng không có nửa điểm hổ thẹn.
Nữ nhân mà, có thể chính là tình yêu ở trong mắt người khác, càng là thứ gì đó thần thánh bất khả xâm phạm, chỉ là đối với Diệp Hiên mà nói, nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ để lợi dụng, dù cho là Quảng Hàn tiên tử cũng không ngoại lệ.
- Diệp Hiên, ta giết ngươi.
Vẻ trong trẻo lạnh lùng trên mặt Quảng Hàn tiên tử đã không còn nữa, mặt nàng đỏ bừng, giống như từ một thần nữ cao cao tại thượng biến thành một nữ tử phàm nhân bình thường, điên cuồng lại xấu hổ đánh tới Diệp Hiên.
Từ Hồng Hoang cho đến kiếp này, Quảng Hàn tiên tử vẫn luôn băng thanh ngọc khiết, chẳng bao giờ để cho bất kỳ kẻ nào chạm qua nàng dù chỉ một lần, dù năm xưa có một nam tử có làm cho nàng hơi động tâm, nhưng vẫn đều duy trì giới hạn giữa nam và nữ.
Thế nhưng hôm nay, nàng không chỉ bị Diệp Hiên đặt ở dưới người, còn bị Diệp Hiên cực kỳ vô sỉ khinh nhờn một phen, mặc dù cũng không có thất thân với Diệp Hiên, nhưng gặp phải chuyện này đã cho Quảng Hàn tiên tử muốn nổi điên.
Rầm rầm rầm!
Tiên gia đại thuật, tay ngọc thon dài, Quảng Hàn tiên tử đã không quản mình có phải là đối thủ của Diệp Hiên hay không, nàng điên cuồng công kích tới Diệp Hiên, nàng xấu hổ và giận dữ gần chết, hoàn toàn muốn lưỡng bại câu thương, trong lòng chỉ muốn giết chết Diệp Hiên, để rửa đi nổi nhục mà Diệp Hiên gây ra cho nàng.
Vừa bắt đầu, Diệp Hiên còn nhường đường ba phần, mà khi hắn phát giác Quảng Hàn tiên tử càng được một tấc lại muốn tiến một thước, Diệp Hiên nhướng mày, sắc mặt dần dần âm trầm.
Diệp Hiên cho tới bây giờ không phải một người thương hoa tiếc ngọc, càng sẽ không có bất kỳ sự hổ thẹn nào đối với Quảng Hàn tiên tử, nếu đã khi phụ Quảng Hàn tiên tử, vậy thì khi phụ đến cùng, đây mới là bản tính của Diệp Hiên hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận