Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 172 - Nói xấu trần truồng (1)



Chương 172 - Nói xấu trần truồng (1)




Diệp Hiên thất vọng lắc đầu, những lời nói ra không hề giữ lại mặt mũi cho mọi người chút nào, cũng để cho mọi người xấu hổ hổ thẹn, không dám mắt đối mắt cùng Diệp Hiên.
- Tiên sinh, đã tra được, Võ Thiên Phủ đãi tiệc ở nhà hàng Hãn Hải, những thương giới danh lưu này toàn bộ đều ở đó.
Hiệu suất làm việc của Hoàng bàn tử cực cao, trở về bên cạnh Diệp Hiên nhanh chóng báo cáo.
- Ngươi làm không tệ.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, mà sau đó lại liếc mắt thật sâu nhìn đám người Thiên Vũ, trong ánh mắt thất kinh của mọi người, Diệp Hiên bước chậm đi ra ngoài, cũng để cho Hoàng bàn tử bước nhanh theo.
- Làm sao bây giờ?
Tổ trưởng Huyền tổ run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
- Diệp tiên sinh nói không sai, chúng ta đường đường là Vũ An Ti, chẳng lẽ còn sợ một Võ Thiên Phủ sao?
Khuôn mặt Tuyết Cơ không tiết tháo (*), bước nhanh đuổi kịp Diệp Hiên.
(*) Chí khí cương trực và trong sạch.
- Cái tên đáng chết Thanh Long này, từ đâu mời tới vị đại thần này, chẳng lẽ còn chê Vũ An Ti ta không đủ loạn sao?
Có khách khanh căm hận tự nói.
- Được rồi, Thanh Long cũng không ở đây, anh nói những này có ích lợi gì?
Thiên Vũ khiển trách.
- Tổ trưởng Thiên Vũ, bây giờ nên làm gì?
Có người có chút tâm tư thử dò xét nói.
Nhìn Diệp Hiên đã đi xa, Thiên Vũ do dự, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, qua một lúc sau, hắn khẽ cắn môi, giống như đã làm ra quyết định kế tiếp, nói.
- Tuy vị Diệp tiên sinh này ngang ngược, càng luôn cưỡng bức chúng ta, nhưng dù sao hắn cũng là khách khanh Vũ An Ti, nếu chúng ta cứ ngồi yên không làm gì, thì thật cũng sẽ bị người ngoài chê cười.
- Đi, chúng ta liền theo vị Diệp tiên sinh này đi một lúc, dù sao xảy ra chuyện gì, cũng có hắn gánh.
Thiên Vũ vừa nói xong lập tức mang theo mọi người đuổi kịp Diệp Hiên.
Buổi tiệc Vũ An Ti mở ra đã trở thành trò cười, chỉ là tất cả mọi người không biết, cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, bởi vì Diệp Hiên sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, bắt Diệp Hiên hắn nói đùa, kết quả cuối cùng sẽ là dạng gì.
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, không có bất kỳ người nào biết được.
Nhà hàng Hãn Hải.
Tiếng người huyên náo, bầu không khí thân thiện, thương giới danh lưu đếm không hết ở trong bữa tiệc, bọn họ tốp năm tốp ba chào hỏi nhau, trong tay bưng ly rượu đỏ, lúc nào cũng đang mỉm cười nhẹ nhàn nói chuyện.
Cổ Đỉnh Thiên, phó chủ Võ Thiên Phủ, lúc này mặt hắn ửng đỏ, rất nhiều thương giới danh lưu mỉm cười khen tặng, mang đến một loại cảm giác không giận tự uy.
Cổ Đỉnh Thiên rất đắc ý, tuy tu vi của hắn chỉ là cổ võ Tông Sư, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng không có bước vào, nhưng trong tay lại nắm quyền lợi cực lớn.
Thân là gia chủ Cổ gia, từ lúc dựa vào cây đại thụ Tuyệt Thiên Đao Thần, Cổ Đỉnh Thiên cảm thấy đây là lựa chọn chính xác nhất đời này của hắn, càng là vạn phần yêu mến thế giới bây giờ.
Thế giới trước đó, gia tộc cổ võ ẩn nấp không ra, có vũ khí khoa học kỹ thuật uy hiếp, làm cho những này thế gia cổ võ bọn họ không dám xằng bậy, cũng chỉ có thể quy ẩn điền viên.
Nhưng bây giờ thế giới không còn giống như thế nữa, huyết hồn dị thú tàn sát bừa bãi toàn cầu, tác dụng của vũ khí khoa học kỹ thuật quá nhỏ, điều duy nhất có thể trông cậy vào đúng là những cổ võ giả dị năng bọn họ đây, Vũ An Ti đã từng bị hắn coi là một quái vật khổng lồ, giờ khắc này ở trước mặt Cổ Đỉnh Thiên xem ra cũng chỉ có như thế.
Hôm nay mở buổi tiệc từ thiện này, chính là chủ ý của Cổ Đỉnh Thiên hắn, dù sao càng ngày càng nhiều cổ võ giả gia nhập vào Võ Thiên Phủ, các loại tài nguyên tu luyện cũng cần tiền tài tới mua.
Cổ Đỉnh Thiên cảm thấy chính mình rất có mặt mũi, sau khi hắn phát thiệp mời, bất kỳ thương giới danh lưu Hạ quốc, hay là thương nhân ngoại tịch xuyên quốc gia, đều rối rít đến đây tham gia, nếu là ở thế giới trước đó, đây chính là điều Cổ Đỉnh Thiên tuyệt đối không dám nghĩ.
Tuy nhiên Cổ Đỉnh Thiên biết, Võ Thiên Phủ tổng cộng có tám vị phó chủ, hắn chỉ là một kẻ yếu nhất trong đó, ai có thể khiến cho hắn được Tuyệt Thiên Đao Thần coi trọng, càng là cho hắn quyền lợi cực lớn, để cho hắn tới quản lý toàn bộ Võ Thiên Phủ.
Cổ Đỉnh Thiên cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác quyền cao chức trọng này, càng không thể tự kềm chế say mê trong đó, bởi vì thời điểm cao thủ tiên thiên nhìn thấy hắn, cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng Cổ đại nhân, cái này đổi lại trước đó chính là việc không thể xảy ra.
- Cổ đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, vì bồi dưỡng võ giả chiến đấu cùng dị thú, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn, chúng ta kính Cổ đại nhân một ly.
Có thương nhân a dua nịnh hót.
- Cũng không thể nói như vậy, Võ Thiên Phủ chính là Đao Thần tiền bối khai sáng, chính là vì bảo vệ người dân Hạ quốc chúng ta, Cổ mỗ cũng chỉ vì xử lý một ít việc nhỏ vụn vặt của Đao Thần tiền bối, người thật sự có công lao càng lớn càng vất vả, chính là Đao Thần tiền bối.
Cổ Đỉnh Thiên khiêm tốn nói một bó lớn, thế nhưng trong mắt tất cả lại đều là đắc ý.
- Cổ đại nhân nói đúng lắm, không có Đao Thần tiền bối, những thương nhân chúng ta đây bây giờ nào có an ổn như vầy, chỉ sợ sớm đã đụng phải những thứ dị thú đáng sợ kia tàn sát, nhưng Cổ đại nhân cũng không cần khiêm tốn, nếu không có ngài ở một bên giúp đỡ, Võ Thiên Phủ nào có rầm rộ như hôm nay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận