Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1187 - Nói chuyện trong Huyết Hải



Chương 1187 - Nói chuyện trong Huyết Hải




- Thế gian sao lại xuất hiện nhân vật như vậy?
Mạnh Bà khàn khàn tự nói, càng chậm rãi lắc đầu.
- Siêu việt Chuẩn Thánh, không phải Thánh nhân, xen vào giữa Thánh nhân và Chuẩn Thánh, chẳng lẽ sự xuất hiện của hắn chính là kiếp nạn lần này của ta?
Mạnh Bà khàn khàn tự nói, trong miệng truyền đến thở dài, tiếp tục đưa những vong hồn trên Nại Hà Kiều đầu thai chuyển thế.
...
Lục Đạo Luân Hồi.
Một thân ảnh màu đen vĩ ngạn ngồi xếp bằng trên hư không, Lục Đạo Luân Hồi luân chuyển sau lưng, thân hình hắn hư ảo đến cực điểm, để người nhìn không rõ dáng dấp hắn ra sao.
- Thiên địa đại kiếp, luân hồi sụp đổ, ta nắm Lục Đạo Luân Hồi, nắm giữ lực lượng pháp tắc lục đạo, nhưng lại không nhìn thấu chân thân của hắn, chẳng lẽ khi hoa Bỉ Ngạn nở, chính là ngày ta thân tử đạo tiêu?
Hư ảnh màu đen thở dài.
...
U Minh Huyết Hải.
Bàn tay Diệp Hiên trấn thiên địa, một bàn tay đánh bay Minh Hà Lão Tổ ra ba vạn dặm, hắn được thế không nhường người, phật quang vạn thiên chợt hiện, ầm vang càn quét Minh Hà Lão Tổ.
- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng.
Tròng mắt Minh Hà Lão Tổ đỏ ngầu muốn nứt, hai kiếm Nguyên Đồ A Tỳ bảo vệ quanh thân, huyết quang thông thiên cuồn cuộn như nước thủy triều, cuồng bạo giết tới Diệp Hiên, nhưng lại không thể gây cho Diệp Hiên chút tổn thương nào.
- Minh Hà, ngươi quá yếu, giao Hồng Mông Tử Khí ra đi.
Giọng Diệp Hiên bình tĩnh, một đôi phật chưởng trấn trụ U Minh Huyết Hải, thần uy Phật môn ù ù cuồn cuộn, càng khiến cho Minh Hà Lão Tổ cắn nát hàm răng.
- Tiểu tử thúi, dù lão tổ không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn trấn áp ta, đúng là si tâm vọng tưởng.
Đánh không lại liền chạy, việc này dù cực kỳ mất mặt đối với Minh Hà Lão Tổ, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất, huống hồ một mực dây dưa không ngớt cùng Diệp Hiên, với hắn cũng không phải điều gì tốt.
Oanh.
Minh Hà Lão Tổ hóa thành một luồng huyết quang, trực tiếp rơi vào trong U Minh Huyết Hải, mà Diệp Hiên mỉm cười, hóa thành một đạo kim vân cũng tiến vào U Minh Huyết Hải, hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Minh Hà Lão Tổ.
Xoẹt xoẹt.
Huyết hải vô biên, đục ngầu u ám, tốc độ Minh Hà Lão Tổ cực nhanh, hắn như hòa làm một thể cùng U Minh Huyết Hải, lấy tốc độ rất khó tin hướng lao xuống chỗ sâu.
Mà kim quang che thân Diệp Hiên, từ đầu đến cuối đi theo sau lưng Minh Hà Lão Tổ, qua ba canh giờ, hai người cùng lúc xuất hiện cùng một chỗ trong U Minh Huyết Hải.
- Nói đi, đến cùng ngươi là người phương nào?
Bỗng nhiên, thân hình Minh Hà Lão Tổ hiện ra, thần sắc hắn không nổi giận, ngược lại quay đầu lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hiên.
- Minh Hà, xem ra ngươi đã đoán được.
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
- Quả nhiên là ngươi?
Minh Hà Lão Tổ hãi nhiên lên tiếng, hai mắt cũng ngưng trệ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên trở nên cực kỳ phức tạp.
Đùng.
Phật quang thối lui, sương mù quấn thân, dung mạo Diệp Hiên dần dần cải biến, qua ba hơi thở hóa thành nguyên bản bộ dáng của hắn, sau đó mỉm cười nhìn về phía Minh Hà Lão Tổ.
- Minh Hà, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn đa mưu túc trí như thế.
- Quả nhiên chính là ngươi, ta biết ngươi sẽ không chết dễ dàng như thế.
Diệp Hiên hiển hóa chân dung, Minh Hà Lão Tổ âm hiểm lên tiếng cười, càng nhanh chân đi tới chỗ của Diệp Hiên, tinh tế nhìn Diệp Hiên từ trên xuống dưới, trong miệng không ngừng phát ra tiếng chậc chậc.
- Ta đã nói, chưa từng nghe Tây Phương giáo có cái gì gọi là Thanh Minh Phật Tổ, mà hết lần này tới lần khác Chuẩn Đề đạo nhân đến đây tìm ta đòi Hồng Mông Tử Khí, ta đã biết ngươi còn chưa chết.
Minh Hà Lão Tổ âm hiểm cười liên tục.
- Minh Hà, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi diễn màn này xem ra đã lừa gạt không ít người.
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu, nguyên lai từ đầu đến cuối hắn cùng Minh Hà Lão Tổ đánh một trận, chẳng qua là diễn một tuồng kịch.
- Mấy điểm mánh khoé ấy của ta như thế nào so sánh với ngươi, ngươi chạy ra từ trong tay Tây Phương Nhị Thánh, quay người biến đổi ngược lại trở thành Phật Tổ Linh Sơn, nếu không phải lão tổ ta tâm tư tinh tế, phát giác được ngươi không phải muốn thật sự quyết chiến cùng ta, chỉ sợ còn không nghĩ đến ngươi chính là Diệp Hiên.
Minh Hà Lão Tổ thở dài nói.
- Thánh nhân thăm dò, hành sự đương nhiên phải cẩn thận, năm đó ta nói cho Tây Phương Nhị Thánh Hồng Mông Tử Khí trong tay ngươi, cũng là vì kéo dài thời gian cho mình.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Diệp Hiên, sự tình năm đó ngươi cũng chớ trách ta, cho dù lão tổ ta dẫn đầu tộc A Tu La lưu lại giúp Thiên Đình ngươi, kết quả sau cùng cũng vẫn là như thế.
Minh Hà Lão Tổ có vẻ hổ thẹn nói.
- Việc này không cần giải thích, ta tự hiểu rõ tình thế năm đó, hôm nay đến đây chính là lấy lại Hồng Mông Tử Khí, có một vài chuyện cần ngươi hợp tác.
Diệp Hiên thẳng thắn nói.
Nhắc đến Hồng Mông Tử Khí, sắc mặt Minh Hà Lão Tổ do dự, chỉ là khi ánh mắt hắn nhìn thấy Diệp Hiên bình tĩnh, tâm thần đột nhiên máy động, sau đó gượng cười nói:
- Diệp Thiên Đế, ngươi quả nhiên hảo thủ đoạn, đem Hồng Mông Tử Khí cho ta mượn, ta lại không cách nào lĩnh hội ảo diệu trong đó, ngược lại bị ngươi kéo lên thuyền hải tặc.
- Minh Hà, vài vạn năm đã trôi qua, ngươi hẳn là cũng nghĩ rõ ràng, nếu ngươi có thể lĩnh hội Hồng Mông Tử Khí, sớm đã tìm được con đường thành thánh, nhưng bây giờ ngươi vẫn là Chuẩn Thánh, cái này cũng chứng minh ngươi vô duyên cùng Thánh vị, không bằng đi theo ta, còn có một đường thông thiên.
Diệp Hiên nói khẽ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận