Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 266 - Thần phục (2)



Chương 266 - Thần phục (2)




- Nhưng thiên địa Mạt Pháp, trường sinh không cửa, thân xác của ta khô bại, tu vi của ta tiêu tán, ta không cam lòng, thật không cam lòng, Viên Hư ta rõ ràng có thể thành Phật làm tổ, vì sao lại như phàm nhân chết già trong phàm trần?
Viên Hư trợn lớn đôi mắt, đáy mắt đều là tia máu, giống như rơi vào giữa hồi ức lâu đời.
- Trong lúc sợ hãi về cái chết, để cho ta sinh ra nghi vấn đối với Phật Pháp, càng khiến cho ánh mắt của ta đặt ở trên yêu ma trong Trấn Ma Tháp, bởi vì tu vi bọn họ vô song, càng là tội ác tày trời, ta nuốt máu thịt của bọn họ, mạnh mẽ áp chế tinh khí huyết hồn của bọn họ ở trong cơ thể, trì hoãn thân thể ta già đi, mấy nghìn năm qua, đau khổ tham tu Phật Ma ở trong Trấn Ma Tháp tối tăm không ánh mặt trời này, mới kéo dài hơi tàn chịu đựng đến kiếp này.
Viên Hư nói đến đây, đôi mắt thâm độc mà ghen ghét nhìn về phía Diệp Hiên, quát ầm lên:
- Mà Diệp Hiên ngươi thì sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu bối kiếp này, không biết đã gặp được cơ duyên gì mà lại là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nắm giữ bí pháp thần thông trong truyền thuyết.
- Ta không cam lòng, ta không hiểu rõ, dựa vào cái gì tiểu bối như ngươi lại có thể đạp trên con đường thông Thiên Tiên, mà nhất đại Thánh Tăng Viên Hư như ta lại phải thần phục ngươi?
Viên Hư tức giận chất vấn Diệp Hiên, đôi mắt đã đỏ đậm, sự đố kỵ trên mặt cực kỳ thâm độc, đôi mắt giống như hận không thể trực tiếp ăn sống Diệp Hiên.
Đôi mắt Diệp Hiên không một gợn sóng, đã hiểu được những gì Viên Hư từng trải qua, đáy mắt xẹt qua một tia thâm thúy.
- Cố sự rất đặc sắc, càng chứng minh cả đời này của ngươi đầy đau khổ, đáng tiếc, Diệp Hiên ta cũng không phải người lương thiện, cũng không muốn nghe cố sự ngươi nói, nếu ngươi đã không muốn thần phục ta, ta sẽ tự mình tiễn ngươi lên đường.
Ông!
Hư không sụp xuống, huyết quang bốc hơi, Diệp Hiên lạnh nhạt vô tình, bàn tay của hắn đang sáng lên, đây là ánh sáng của Trảm Hồn diệt thần, có thể để cho nguyên thần Viên Hư tịch diệt, trọn đời không được siêu sinh.
Ở trong mắt Diệp Hiên, không có cái gọi bạn bè hay kẻ địch, nhưng phàm là người chống đối lại hắn, vậy thì người đó nhất định sẽ phải chết, chưa bao giờ có bất kỳ ngoại lệ nào.
- Khoan đã!
Chợt, không chờ Diệp Hiên ra tay, Viên Hư hung ác nham hiểm lên tiếng, cũng để cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, cũng không có đánh ra ánh sáng chém thần diệt hồn trong tay.
Ầm!
Diệp Hiên nhìn kỹ lại, vẻ thâm độc của Viên Hư biến mất, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không có nửa điểm sóng, hai đầu gối lúc này đã quỳ xuống đất, dập đầu lạy Diệp Hiên ba cái.
- Bần tăng nguyện ý thần phục ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với bần tăng một điều kiện, nếu ngươi ngày sau phi thăng thành tiên, không còn ở thế giới này, ta hy vọng ngươi có thể truyền thụ công pháp của mình cho ta.
Viên Hư không muốn chết, hắn thật không muốn chết, hắn đau khổ mấy nghìn năm, kéo dài hơi tàn sống đến kiếp này mới đạt được phương pháp thôn phệ huyết khí, có thể lần nữa bước lên con đường tu tiên, hắn làm sao có thể cam tâm chết ở trong tay Diệp Hiên?
Hắn vừa mới gào thét với Diệp Hiên, chính là đang phát tiết không cam cùng ghen ghét ở trong lòng, bởi vì hắn thủy chung vẫn không tiếp nhận được, hắn đường đường là một đại Thánh Tăng, lại phải cúi đầu khuất phục trước một tiểu bối ở kiếp này.
Nhưng Viên Hư rất thông minh, rất có thể hắn nhận thức rõ ràng hiện thực, nếu như hắn không thần phục được Diệp Hiên, kết quả của hắn chỉ có một con đường chết, lựa chọn giữa cái gọi là tôn nghiêm và sinh mạng, hắn lựa chọn sinh mệnh.
Ầm!
Chợt!
Không đợi Viên Hư có phản ứng, một mảnh huyết quang đã trực tiếp bay ra đụng vào hắn để cho hắn phun một ngụm máu đen, âm quang tử khí quanh thân nổ nát vụn.
Diệp Hiên bước chậm đến đi tới trước người Viên Hư, bàn chân rộng lớn bỗng nhiên giẫm trên mặt Viên Hư, không ngừng dùng sức đè ép.
- Nhớ kỹ, tính mạng của ngươi nằm ở trong tay ta, ngươi không có bất kỳ tư cách gì ra điều kiện với ta, nếu không phải thấy ngươi còn có chỗ dùng, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ?
Diệp Hiên âm u lên tiếng, sát cơ trong mắt bắn ra bốn phía, chỉ cần Viên Hư có chút ngữ điệu không cam nào, hắn không ngại ra tay giết chết đối phương ngay tại chỗ.
Ở trong mắt Diệp Hiên, nhân tài tuy khó có được, nhưng cũng là một loại kiêu căng khó thuần, một nhân tài không nghe lời, đối với Diệp Hiên mà nói là không có bất kỳ chỗ dùng nào, không bằng trực tiếp giết chết, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Bị Diệp Hiên hung hăng giẫm dưới chân, khuôn mặt Viên Hư trướng hồng, nhưng hắn hoàn toàn có thể nghe ra sát cơ trong câu nói của Diệp Hiên, mặc dù trong lòng xấu hổ và giận dữ gần chết, nhưng vẫn run rẩy nhỏ bé lên tiếng nói:
- Chủ... Chủ nhân... Viên Hư sai... Cũng xin chủ nhân khai ân.
- Nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu ngươi tâm hoài quỷ thai (*), ta sẽ đánh ngươi vào Diêm La địa ngục, để cho ngươi trọn đời bị Minh Hỏa thiêu đốt, muôn đời không được siêu sinh.
(*) Trong lòng thai nghén điều xấu xa.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, lấy chân ra, cũng để cho Viên Hư nhanh chóng đứng dậy, trên khuôn mặt lại không dám hiện ra chút hận ý nào.
Xích!
Chợt, một phù văn màu máu bắn nhanh đến phía Viên Hư, không đợi hắn tránh né, phù văn kia đã dung nhập vào mi tâm hắn, để cho sắc mặt Viên Hư đại biến, đáy mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận