Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2392: Hai đại nghịch đồ chiến Diệp Hiên

Chương 2392: Hai đại nghịch đồ chiến Diệp Hiên
- Được được được.
Diệp Hiên vỗ tay cười to nói:
- Hơn bảy trăm triệu năm qua đi, các ngươi đã trưởng thành, hiện tại cũng học được cách đối nghịch với vi sư.
- Đã như vậy, để cho vi sư xem, các ngươi nhiều năm như vậy có tiến bộ gì.
Ầm ầm.
Diệp Hiên nói xong lời này, sắc mặt lạnh lẽo như băng, tay áo hắn khẽ động, thiên địa dời vị, mấy người trong nháy mắt biến mất ở Cực Ma Thiên Cung, lần nữa xuất hiện, đã đứng ở trong bầu trời mênh mông cách đó trăm triệu dặm.
Bầu trời mênh mông, phong vân biến ảo.
Sắc mặt Diệp Phong Thiên và Oản Hồng Lăng phức tạp mà nặng nề, Diệp Hiên chắp tay đứng đó thản nhiên nhìn hai người, về phần Diệp Huyền Ma, đôi mắt khẽ chuyển, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Huyền Ma, đây chính là cơ hội tốt của ngươi, ngươi không phải muốn giết vi sư sao, hiện tại liên thủ với hai vị sư đệ sư muội này, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Nói thật, nội tâm Diệp Huyền Ma rục rịch, hắn tự nhiên biết đây là một cơ hội tuyệt hảo, tam đại chí cường liên thủ, hơn nữa Diệp Phong Thiên còn là thành đạo giả đương thời, có lẽ thật sự có thể giết Diệp Hiên.
Chỉ là ý nghĩ này của Diệp Huyền Ma vừa mới dâng lên, hắn ngước mắt nhìn Diệp Hiên, nhìn thấy khóe miệng Diệp Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị, tâm thần hung hăng một cái, trong nháy mắt xóa đi ý nghĩ này.
Dùa ta đấy à?
Diệp Huyền Ma trong nháy mắt tỉnh táo lại, lúc trước Diệp Hiên treo hắn lên đánh vẫn còn rõ ràng ở trong mắt, hơn nữa Diệp Hiên chính là ác mộng của hắn, càng là bóng ma vĩnh viễn cũng không cách nào xóa đi, hắn nào dám ra tay với Diệp Hiên?
Hơn nữa, Diệp Huyền Ma vô cùng khẳng định, cho dù hắn thật sự lựa chọn liên thủ với bọn Diệp Phong Thiên, cũng chưa chắc có thể giết Diệp Hiên, càng có khả năng lớn sẽ chết trong tay Diệp Hiên.
- Lão sư đối với Huyền Ma ân trọng như núi, đệ tử há có thể làm ra hành vi ngỗ nghịch ân sư.
Dôi mắt Diệp Huyền Ma hơi chuyển, vội vàng khom người bái lạy Diệp Hiên.
- Quả nhiên là đồ đệ tốt của vi sư.
Diệp Hiên thản nhiên gật đầu.
- Sư tôn, ngài đừng ép ta cùng Hồng Lăng, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng muốn đối địch cùng ngài, chỉ cầu ngài có thể buông bỏ ân oán, chỉ cần ngài buông bỏ ân oán, chúng ta nguyện ý vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ngài, hiếu thuận lão nhân gia ngài.
Giờ khắc này, Diệp Phong Thiên còn đang đau khổ khẩn cầu, hắn thật sự không muốn ra tay với Diệp Hiên, bởi vì hắn thủy chung có lòng kính ngưỡng đối với Diệp Hiên, không có Diệp Hiên cũng không có hắn hôm nay.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, vi sư có thể bồi dưỡng ra chí cường, cũng có thể tự tay hủy các ngươi, để cho vi sư đến xem một chút, nhiều năm như vậy, hai đệ tử ta bồi dưỡng có bao nhiêu bản lĩnh.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng.
- Sư tôn, ngài đừng ép ta.
Ầm ầm.
Thanh quang di thiên, sinh mệnh mênh mông, Diệp Phong Thiên bi khổ rống to, chí cường lực cường đại của người thành đạo đương thời ầm ầm bộc phát:
Hàng tỷ dặm thiên địa đều đang kinh khủng rung động.
- Sư tôn, đệ tử bất hiếu.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Mây đỏ đầy trời, lực lượng nhân đạo, Oản Hồng Lăng cũng đang nở rộ chí cường thần uy, từng tia nhân quả đầy trời đầy đất.
- Nghịch đồ.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, đối mặt với uy năng chí cường mà hai đại đệ tử thể hiện, hắn không để ở trong lòng.
Hắn có thể dạy ra hai người, cũng có thể hủy hai người, hiện tại hai đại đệ tử đối địch với hắn, nội tâm Diệp Hiên sinh ra sát khí, đang cân nhắc có nên giết hai người hay không.
- Sư tôn, đệ tử đắc tội rồi.
Ầm ầm.
Không thể không nói, Diệp Phong Thiên quả nhiên đáng sợ, hắn là thành đạo giả đương thời, càng đi ra pháp cùng đạo của mình, sinh mệnh lực của hắn lay thiên động địa, một chưởng đánh ra thiên khung đều sụp đổ.
- Sư tôn, xin lỗi rồi.
Xoẹt.
Nhân quả hồng tuyến rậm rạp chằng chịt đầy trời, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, lực lượng nhân quả đáng sợ quấn quanh Diệp Hiên, hai đại chí cường đồng thời ra tay, đích xác có uy năng đáng sợ kinh thiên động địa.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Ầm ầm.
Từng tòa thiên môn đáng sợ mở ra ở phía sau Diệp Hiên, mười hai đạo Thiên Môn đang kinh khủng luân chuyển.
Ầm ầm.
Diệp Hiên đánh ra một chưởng, năm ngón tay kia dày nặng giống như vạn cổ thanh thiên, chỉ ra một kích đã đánh vỡ vụn chí cường đại thuật mà Diệp Phong Thiên đánh ra.
Nhưng cái này còn chưa xong, Diệp Hiên trở tay đánh tới nhân quả hồng tuyến đầy trời, theo tiếng nổ kinh khủng truyền đến, chỉ thấy nhân quả hồng tuyến đều bị Diệp Hiên xé rách nát bấy.
Diệp Phong Thiên và Oản Hồng Lăng liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ nặng nề trong ánh mắt của đối phương, bọn họ vẫn biết Diệp Hiên rất mạnh, nhưng không ngờ Diệp Hiên lại cường đại đến mức này, ngay cả hai người hợp lực một kích cũng có thể dễ dàng nghiền nát.
Chiến.
Sắc mặt hai người nghiêm trang, ầm ầm đánh về phía Diệp Hiên, sinh mệnh lực cùng nhân quả lực rực rỡ giao nhau, chí cường thần uy đang kinh khủng phóng thích.
Bang bang.
Trời lở đất nứt, bầu trời nổ tung, hai đại đệ tử liên thủ đối chiến với Diệp Hiên, mỗi một kích đều khủng bố không thôi, Diệp Hiên thong dong ứng đối, mặc cho hai người thi triển bản lĩnh toàn thân, cũng không cách nào làm gì được Diệp Hiên.
- Nếu như các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này mà dám đối nghịch với vi sư, vậy vi sư đã quá coi trọng các ngươi.
Diệp Hiên nói, năm ngón tay ầm ầm đè lên hai đại đệ tử, ngàn vạn dặm thiên địa đều trong nháy mắt hắc ám xuống, một chưởng lớn như bầu trời hiện ra, ầm ầm nện vào trên người hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận