Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 297 - Sống không bằng chết (2)



Chương 297 - Sống không bằng chết (2)




Đáng tiếc, đối với sự khóc lóc khẩn cầu của Cung Bản Vũ Thiên, Diệp Hiên cũng không hề bị lay động, mà lạnh nhạt cười nói:
- Cung Bản huynh, chậm rãi hưởng thụ bài kiểm tra nhân tính này đi.
Kiệt kiệt kiệt!
Những lời Diệp Hiên ra rơi vào tai hoàng tử cùng công chúa Đông Doanh, bọn họ lập tức gào thét, mang theo oán khí trùng tiêu nhào tới cắn xé Cung Bản Vũ Thiên, số lượng lớn lệ quỷ quần thần theo sát phía sau, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Cung Bản Vũ Thiên.
Ách a!
Lệ quỷ cắn xé, tia máu ẩn hiện, oán khí đáng sợ bạo phát, những tiếng gào thét đầy căm hận truyền đến, cơ thể Cung Bản Vũ Thiên bị xé nát, Cung Bản Vũ Thiên tan nát cõi lòng mà khóc rống.
Tuyệt vọng, bi thương, khóc lóc, còn có những tiếng thét không cam lòng vang lên từ miệng Cung Bản Vũ Thiên.
Thân thể Cung Bản Vũ Thiên bị lệ quỷ cắn xé, hắn không dám giết chết những lệ quỷ này, càng không muốn đi giết chết những lệ quỷ này, bởi vì đây là con của hắn, đây là triều thần của hắn, nếu như giết chết bọn họ, bọn họ ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai đều sẽ không còn.
Đau đớn trên thân thể vẫn chưa làm cho Cung Bản Vũ Thiên thống khổ kêu rên, nhưng tâm linh tuyệt vọng cùng cảm giác tê liệt lại làm cho hắn kêu khóc.
Sống không bằng chết, phải chịu dày vò, đây chính là tình cảnh của Cung Bản Vũ Thiên tại thời khắc này.
Cung Bản Vũ Thiên chẳng bao giờ nghĩ tới, thì ra cái chết lại là một chuyện hạnh phúc, nhưng hiện tại hắn muốn chết cũng không thể.
- Diệp Hiên, Diệp Hiên!
Ở trong lệ quỷ cắn xé, Cung Bản Vũ Thiên đã không còn hình người, cả người hắn nhuốm máu, giống như điên, đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, cực kỳ khủng bố.
Diệp Hiên vô tình mà đạm mạc, hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Cung Bản Vũ Thiên bị ác quỷ cắn xé, âm thanh lạnh lùng tuyệt độc nói:
- Cung Bản Vũ Thiên, ta từng nói sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, thương thay ngươi là Thiên Hoàng một thời, cuối cùng cũng phải chết ở trong tay người thân cận nhất của mình. Hận đi, oán đi, đáng tiếc ngươi mãi mãi cũng không giết được ta, chỉ có thể chết trong thống khổ dằn vặt.
- Ách a!
- Chết đi, đều chết đi!
Cung Bản Vũ Thiên đau khổ kêu rên, hắn ngẩn đầu lên trời gào thét, đôi mắt đỏ ngầu rơi xuống một hàng huyết lệ, quanh người bộc phát ra linh quang đáng sợ, hai tay trực tiếp xé nát linh hồn hai đứa con, càng điên cuồng oanh sát lệ quỷ quần thần thành tro.
Vạn vật lại yên tĩnh, thiên địa không tiếng động.
Cung Bản Vũ Thiên tự tay giết chết người thân nhất, cả người hắn tắm máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn lấy hai tay của mình, giống như của linh hồn chính mình đều đã xuất khiếu.
- Chết? Đều chết? Ha ha! Chết tốt lắm, chết tốt lắm.
Cung Bản Vũ Thiên buồn bã quỳ rạp xuống đất, chỉ là huyết lệ lại không ngừng chảy ra, hắn hung hăng đập hai tay xuống đất, cả người tựa như rơi vào trong điên dại.
- Ta là ai? Ha ha... Ta là ai? Ta là bé ngoan, ta là một con chó? Gâu gâu gâu!
Bỗng nhiên, đôi mắt Cung Bản Vũ Thiên dại ra, tứ chi hắn đặt trên đất, lại mở miệng sủa tiếng chó, càng là chạy nhanh trong sơn cốc, dĩ nhiên tâm tình đã vỡ nát, triệt để trở thành một người điên.
Diệp Hiên lãnh đạm nhìn một màn này, khuôn mặt không buồn không vui, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Tiên sinh, tên Cung Bản Vũ Thiên này giả điên hay sao?
Hoàng bàn tử bước đến sau lưng Diệp Hiên, hắn kinh ngạc nhìn Cung Bản Vũ Thiên trước mắt với đầy sự nghi hoặc.
- Tâm tình đổ nát, thần trí hỗn loạn, hắn không tiếp nhận được thực tế, đã hoàn toàn điên.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng nói.
Diệp Hiên có thể thấy rõ, Cung Bản Vũ Thiên có phải giả điên hay không, hắn liếc mắt có thể nhìn ra.
Cung Bản Vũ Thiên tự tay tiêu diệt linh hồn người thân nhất, hắn căn bản tiếp thu không được hiện thực này, vì để không sống giữa đau khổ, hắn đã nghĩ mình là một con chó, có thể đây mới là lựa chọn tốt nhất của hắn.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Hiên bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài sơn cốc, điều này cũng làm cho Hoàng bàn tử ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Tiên sinh, tu vi người này quá mức khủng bố, dù cho hắn là điên thật, nhưng cũng là một mối tai hoạ ngầm cực lớn, không bằng giết chết hắn ngay tại chỗ, như vậy cũng có thể miễn đi rất nhiều phiền phức.
- Có người chết, vẫn còn sống, có người sống, cũng đã như chết. Hắn hiện tại tuy sống, nhưng kỳ thực linh hồn đã sớm phủ đầy bụi, linh khí trong cơ thể đang tán loạn, không được mấy ngày sẽ trở thành phàm nhân, để hắn ở trong sơn cốc này đến cuối đời đi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, không ở có bất kỳ sự quyến luyến nào, cứ thế bước chậm rời khỏi nơi đây, cũng để cho Hoàng bàn tử bước nhanh theo sao, chỉ là giữa sơn cốc sau lưng hai người lại truyền đến tiếng cười ngây ngô của Cung Bản Vũ Thiên.
Cái chết kỳ thực cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là sống không bằng chết, Diệp Hiên cũng không có chút lòng thương hại nào, bởi vì hắn biết, thương hại kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Nếu như hắn không có tu vi nghiền ép Cung Bản Vũ Thiên, không chỉ là hắn sẽ phải chết, Cung Bản Vũ Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho những người đứng bên cạnh hắn.
Nếu là kẻ thù, vậy hãy để cho hắn chết không yên lành, đây chính là chuẩn tắc làm việc của Diệp Hiên.
Thiên Hoàng Đông Doanh một thời, cứ thế mà bị Diệp Hiên bức điên, tuy hắn còn sống, nhưng lại không khác gì so với chết, đây cũng là kết cục sau cùng của Cung Bản Vũ Thiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận