Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 541 - Tình kiếp?



Chương 541 - Tình kiếp?




Trong hư không, không có một gợn sóng.
Ánh mắt Diệp Hiên kỳ dị nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử, khuôn mặt hơi lộ ra phức tạp, hôm nay hắn đến đây vốn định gặp Quảng Hàn tiên tử, nhưng lại nghe được cuộc nói chuyện như thế.
Diệp Hiên làm sao cũng không ngờ, Quảng Hàn tiên tử lại động tình đối với hắn, loại cảm giác này làm cho Diệp Hiên có chút hoảng hốt, lại càng không biết nên làm như thế nào.
Cho tới nay, Diệp Hiên đều xem Quảng Hàn tiên tử là đồ chơi của mình, hắn cũng rất yêu thích dung nhan cùng thân thể của đối phương, đã từng nói với mình, tương lai cuối cùng sẽ có một ngày, hắn phải đặt Quảng Hàn tiên tử ở dưới người hung hăng chà đạp một phen, còn về tình yêu, không có nửa điểm.
Nhưng giờ khắc này, trái tim Diệp Hiên đang đập mạnh, một loại cảm giác chưa bao giờ có nảy sinh ở trong lòng, Diệp Hiên biết loại cảm giác này là động tâm, cũng có thể được gọi là tình yêu ở trong miệng phàm nhân.
Chỉ là loại cảm giác này làm cho Diệp Hiên rất hoảng loạn, hoảng loạn đến mức làm cho hắn muốn chạy thoát khỏi Quảng Hàn cung.
Cái gọi là thương hại sớm đã bị Diệp Hiên bỏ qua, cái gọi là tình ái trong lòng đã không còn một chút, sau khi Diệp Linh Nhi chết, người thân cuối cùng của hắn cũng đều đã không còn nữa, đối với thứ gọi là tình cảm này, luôn luôn là thứ hắn khinh thường nhất.
Nhưng bây giờ ,trong trái tim đóng băng của hắn, lại mơ hồ có dấu hiệu nứt ra, chuyện này làm cho Diệp Hiên cảm thấy sợ hãi, ngay cả ý chí kiên như bàn thạch đều lúc này lay động.
- Ta... Ta là làm sao?
Diệp Hiên để tay lên ngực tự hỏi, hoảng sợ không thôi.
- Ta... Ta sẽ yêu nữ nhân ngốc này? Đùa gì thế?
Khuôn mặt Diệp Hiên có chút vặn vẹo, tâm tư vào thời khắc này triệt để hỗn loạn, ngay cả khí tức quanh người đều có chút sóng gió nổi lên.
- Tình kiếp sao?
Bỗng nhiên, giọng Diệp Hiên khẽ run, hắn cực lực trấn định lại tâm tình của mình, đôi mắt đều hơi ngưng trệ.
- Không được... Không thể chứ?
Diệp Hiên cười gượng lẩm bẩm, nhưng trong mắt lại có một tia hoảng loạn, hắn làm sao cũng không thể tin được, mình lại gặp phải cái gọi là tình kiếp, đây quả thực là không thể xảy ra.
Người có ba tình, thân tình, tình bằng hữu, ái tình.
Thân tình và tình hữu nghị, Diệp Hiên đều đã từng trải qua, thân tình với người nhà, cùng tình bằng hữu với Liễu Bạch Y, chỉ là ái tình hắn chẳng bao giờ đụng vào, hắn trong lúc vô tình hay cố ý đều tránh đi.
Năm đó hắn tại nhân gian giới hóa phàm đốn ngộ, càng từng trải thân tình cùng tình bằng hữu, càng hiểu ra sinh lão bệnh tử thiên tai của cả đời phàm nhân, nhưng ái tình thì cho hắn cố ý lảng tránh, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó hắn hóa phàm không có lấy vợ sinh con.
Bởi vì Diệp Hiên hắn cho tới bây giờ đều không cần ái tình, theo Diệp Hiên thấy, thứ vô dụng hèn mọn này chính là một truyện cười, càng làm cho hắn cực kỳ khinh thường.
Nhất định là mình cảm giác sai, nhất định là như vậy.
Khí tức Diệp Hiên hỗn loạn, không dám liếc mắt nhìn Quảng Hàn tiên tử nữa, hắn trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bắn nhanh đi, giống như đang trốn tránh chuyện gì đáng sợ.
- Là ai?
Bỗng nhiên, Quảng Hàn tiên tử biến sắc, nhìn vị trí của Diệp Hiên hiện thời, lại chỉ nhìn thấy một chút kim quang biến mất không còn tăm hơi, hiển nhiên khí tức hỗn loạn của Diệp Hiên đã làm cho bí pháp nguyên thần hư không xuất hiện kẽ hở, cũng làm cho Quảng Hàn tiên tử phát hiện một chút hình bóng của hắn.
- Chuyện này... Cái khí tức này là... ?
Một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ xuất hiện ở trong lòng Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho nàng dại ra, nửa ngày không có lấy lại tinh thần.
- Là... Là... Hắn... Hắn... Hắn còn sống?
Bỗng nhiên, sắc mặt Quảng Hàn tiên tử trở nên ửng hồng, tư thái thon dài đều khẽ run lên, âm thanh cũng vô cùng run sợ.
- Chủ nhân, ngài... Ngài làm sao?
Thỏ Ngọc nghi vấn hỏi.
- Hắn... Hắn còn sống... Diệp Hiên còn sống... Vừa rồi ta mới cảm nhận được khí tức của hắn.
Quảng Hàn tiên tử run rẩy lên tiếng, có chút kích động lắc lư bả vai Thỏ Ngọc.
- Không thể nào.
Nghe thấy lời Quảng Hàn tiên tử nói, Thỏ Ngọc hơi biến sắc, nói:
- Chủ nhân, hắn tuyệt đối không thể còn sống, năm đó Ngọc Đỉnh chân nhân đã sớm đánh hắn trọng thương, hơn nữa hắn còn phát động cấm thiên đại thuật dẫn thiên ma nhập thể, hắn sớm đã hồn phi phách tán mà chết.
- Nhưng... Nhưng ta đích xác cảm nhận được khí tức của hắn.
Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn đôi môi anh đào nhỏ bé, âm thanh khẽ run, chỉ là đáy mắt cũng xẹt qua vẻ nghi ngờ, nàng cũng biết Diệp Hiên căn bản không thể có thể còn sống, thật chẳng lẽ mình xuất hiện ảo giác?
- Chủ nhân, ngài đừng nghĩ về hắn nữa, ngài như vậy thật để cho ta rất không nỡ.
Thỏ Ngọc bất đắc dĩ thở dài.
- Ah!
Quảng Hàn tiên tử đau khổ không gì sánh được... Rù rì nói:
- Đúng vậy, một người đã chết làm sao sẽ lại xuất hiện chứ? Xem ra ta thật sự đã xuất hiện ảo giác rồi.
...
Thiên Đình ba mươi ba trọng thiên.
Diệp Hiên hóa thành kim quang ẩn độn, khí tức đổ nát hư không, khuôn mặt đều khủng bố mà vặn vẹo, giống như từng trải qua một hồi đại chiến xưa nay chưa từng có.
Tâm hoảng ý loạn, tâm thần dị động, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đau khổ của Quảng Hàn tiên tử, chuyện này làm cho Diệp Hiên có một loại khủng hoảng không thể nói rõ.
Tình kiếp, đúng, nhất định là tình kiếp.
Nội tâm Diệp Hiên đang cuồng loạn gào thét, đôi mắt đều có chút phiếm hồng, bởi vì hắn có thể lừa gạt mình, nhưng trái tim hắn lại đang nói cho hắn, một loại cảm xúc tình ái đang nảy sinh trong lòng hắn.
Ông!
Ngồi trên hư không, trấn áp chính mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận