Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1004 - Thiên địa tâm nguyện



Chương 1004 - Thiên địa tâm nguyện




Theo lời của Trấn Nguyên Tử, tất cả mọi người trong Nhân Sâm quả hội đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Trấn Nguyên Tử.
Nhân Sâm quả hội tổng cộng chia làm ba phần, nhấm nháp Nhân Sâm quả chỉ là phần thứ nhất, phần thứ hai chính là các đại Chuẩn Thánh truyền đạo truyền pháp, về phần thứ ba chính là Thương thiên nhất vấn.
Cái gì gọi là Thương thiên nhất vấn?
Nói ra, Thương thiên nhất vấn cũng có chút nổi tiếng, đây là một loại tâm nguyện thiên địa, càng là một loại biểu hiện cho đại khí phách đại nghị lực.
Giống như năm xưa khi Tam Thanh Thánh Nhân thành Thánh, bọn họ lập ra Thiên Địa Tâm Nguyện, sáng lập Nhân Xiển Triệt ba giáo, cũng dựa vào công đức lập giáo trở thành Thánh Nhân cao cao tại thượng.
Còn có Tây Phương Nhị Thánh lập ra bốn mươi tám tâm nguyện thiên địa sáng lập Tây Phương Giáo, bằng vào công đức thiên đạo thành tựu Hỗn Nguyên chứng quả Thánh Nhân.
Không chỉ mấy vị Thánh Nhân, Minh Hà lão tổ từ thời hồng hoang cũng từng lập ra tâm nguyện, chỉ tiếc hắn chung quy không phải Thánh Nhân trời định, cuối cùng cũng chỉ đành dừng chân ở cảnh giới Chuẩn Thánh.
Còn có một vị đại năng của Phật, tên là Địa Tạng Vương Bồ Tát, năm xưa lại càng ngày phát ra nguyện vọng cực lớn: Địa ngục không trống, thề không thành Phật.
Cơ hồ mỗi một vị Chuẩn Thánh đều từng lập ra tâm nguyện, chỉ là những tâm nguyện này có lớn, có nhỏ, trong đó liên quan đến lực lượng của đại đạo, thần ảo khó lường cũng không phải bút mực có thể miêu tả.
Nói là tâm nguyện thiên địa, không bằng nói là một loại tín niệm đối với bản thân, càng là một loại khát vọng đối với việc Thành Thánh.
Mục tiêu duy nhất của Chuẩn Thánh chính là Thành Thánh, cái gọi là tâm nguyện thiên địa cũng là đang bày ra con đường cho bản thân, nếu qua loa phát ra tâm nguyện thiên địa nhưng không thể hoàn thành, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới giảm mạnh, nặng thì thiên đạo phản phệ phi hôi yên diệt biến mất khỏi thế gian.
Ngươi nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát phát ra nguyện vọng lớn kia, từ khi hắn tiến vào mười tám tầng địa ngục Địa Phủ chưa bao giờ đi ra, đây chính là ước thúc của tâm nguyện thiên địa.
Cho nên Thương Thiên Nhất Vấn bên trong Nhân Sâm quả quả hội có lai lịch rất lớn, cũng có thể thấy được một người đến tột cùng sẽ đi tới bước nào.
- Từ khi thiên cổ mới bắt đầu, vạn vật tương sinh, đại giải thoát đại tự tại mới có thể siêu thoát ra, bần đạo hôm nay lập ra tâm nguyện thiên địa, bất kể phía trước ngăn cách như thế nào, cũng phải siêu thoát ra.
Trấn Nguyên Tử nói rất có khí phách, theo lời nói của hắn vang lên, thời không đại đạo phương thiên địa này nổ vang, chư thiên còn có âm thanh tụng kinh thần bí truyền đến, phảng phất đang chứng kiến lời thề của Trấn Nguyên Tử.
- Bần đạo Lục Áp, không vì thành Thánh, chỉ vì muốn về nhà, nếu như đại đạo xúc động, có thể chứng kiến tâm nguyện của bần đạo.
Lục Áp ngửa mặt lên trời thì thầm, đôi mắt có chút phiêu hốt, giống như rơi vào trạng thái khó lường nào đó.
Hai vị Chuẩn Thánh lần lượt phát ra tâm nguyện, sau đó nhìn mấy đại Chuẩn Thánh đang ngồi trước mặt.
- Cái gọi là thiên địa tâm nguyện không quan hệ gì Vu Tộc ta.
Chúc Dung cay đắng lên tiếng, cả người đều có chút mất mát, bởi vì Vu Tộc tuy rằng thân thể cường đại, có thể nói là đệ nhất tam giới, nhưng Vu Tộc trời sinh không có nguyên thần, căn bản không có khả năng thành Thánh, thiên địa tâm nguyện này không phát cũng được.
- Ta, Phong Đô đại đế của Địa Phủ, thống lãnh năm phương quỷ vực, chấp chưởng lục đạo, quản lý vãng sinh, nếu thiên địa đại đạo xúc động, ta chính là Thánh Nhân trời định thứ bảy.
Phong Đô đại đế đứng dậy, trực tiếp phát ra tâm nguyện mình mong muốn nhất, đây cũng là mục tiêu để hắn một mực cố gắng.
Thân là quỷ đế cao nhất Địa Phủ, hắn chưởng quản Địa Phủ vận chuyển bình thường trong vô tận năm tháng, đây là một loại công đức vô biên, nếu hắn có thể đạt được hồng mông tử khí, nói không chừng có hy vọng thành Thánh.
- Thành Thánh?
- Khẩu khí thật lớn.
Bỗng nhiên, Đế Tuấn đứng dậy, nhìn thẳng Phong Đô đại đế, nói:
- Phong Đô, người quanh mình không nói lời mờ ám, năm xưa khi còn hồng hoang, địa phủ đã lấy Thượng cổ Yêu đình ta đứng đầu, thiên đế pháp chỉ đến, ngũ phương quỷ đế đều nghe lệnh, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn dắt Địa Phủ độc lập ra, từ nay về sau không còn xem Thượng cổ Yêu đình ta là chủ?
Đế Tuấn âm lãnh chất vấn, ánh mắt không tốt nhìn Phong Đô đại đế.
Có lẽ có người sẽ hỏi, Đế Tuấn quá mức cuồng ngạo, vừa rồi đắc tội đám người Diệp Hiên, giờ phút này lại trực tiếp làm khó Phong Đô đại đế, chẳng lẽ hắn điên?
Trong thực tế, sự thật rất đơn giản.
Đế Tuấn chất vấn làm khó Phong Đô đại đế liên quan đến nguyên tắc của Thượng cổ Yêu đình, bởi vì Thượng cổ Yêu đình muốn chấp chưởng lại tam giới, vấn đề khó khăn nhất chính là Địa Phủ.
Đây cũng là vấn đề mà Thượng cổ Yêu đình sớm muộn gì cũng phải đối mặt, giờ phút này nếu Đế Tuấn ra vẻ không biết gì, không lên tiếng, Thượng cổ Yêu đình chẳng phải bình thường không khác gì tam thập tam trọng Thiên Đình, chỉ để cho Địa Phủ nghe tuyên mà không làm theo, Đế Tuấn không dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
- Đế Tuấn, thời địa hồng hoang niên đã trở thành quá khứ, Địa Phủ nhất mạch của ta phức tạp không thôi, ngay cả ngươi và Đông Hoàng Thái Nhất mang theo Thượng cổ Yêu đình tái hiện thế gian, nhưng ngươi cho rằng thật sự có thể làm cho Địa Phủ ta nghe theo hiệu lệnh của Thượng cổ Yêu đình?
Phong Đô đại đế lạnh lùng lên tiếng, nói về nguyên tắc, hắn căn bản không thể nhượng bộ.
- A.
Bỗng nhiên, không đợi Đế Tuấn phát tác, một tiếng cười khẽ truyền đến, làm cho sắc mặt mọi người ở đây khẽ biến, đưa mắt nhìn về phía tiếng cười phát ra, nhìn thấy Diệp Hiên đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Phong Đô đại đế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận