Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1263 - Nhị Đế Yêu Tộc Khuất Nhục (2)



Chương 1263 - Nhị Đế Yêu Tộc Khuất Nhục (2)




Đông Hoàng Thái Nhất cũng không quên nhân quả này, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ẩn nhẫn với Vu tộc, chính là sợ Hậu Thổ mượn cớ ra tay, không chỉ giết chết hắn và Đế Tuấn, còn có thể liên lụy đến toàn bộ Yêu tộc nhất mạch.
- Bất kính bổn thánh, giết.
Hậu Thổ chậm rãi đứng dậy, luân hồi thánh quang nở rộ quanh thân, nàng tuy rằng thành Thánh, nhưng chưa bao giờ quên mối thù năm đó khi hai đại Yêu Đế đả thương nàng, giờ phút này, ánh mắt nhìn về phía hai đại Yêu Đế càng hiện ra sát khí cực kỳ nồng đậm.
- Thú vị.
Diệp Hiên ẩn núp trong hư vô, hắn lạnh nhạt nhìn về phía Hậu Thổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Hậu Thổ nương nương ở trên, ngài là thiên đạo Thánh nhân, nếu ngài muốn giết yêu tộc nhị đế chúng ta, chẳng lẽ không sợ tỷ tỷ yêu tộc ta triệt để bạo động?
Đông Hoàng Thái Nhất gầm nhẹ.
- Ngươi đang uy hiếp bổn thánh?
Khí tức Hậu Thổ cuồng bạo, gào khét, Thiên đạo thánh uy càng thêm khủng bố, càng làm cho Yêu tộc nhị đế có một loại cảm giác không thở nổi.
- Không dám, chỉ là yêu tộc ta tuy rằng yếu thế, nhưng cũng là một đại tộc quần dưới thiên đạo, Hậu Thổ nương nương tôn theo tâm nhân từ của trời, tự nhiên không đành lòng để cho Tam Giới lại loạn, kính xin nương nương khoan hồng đôh lượng đừng chấp nhặt với huynh đệ bọn ta.
Phanh.
Đầu gối Đông Hoàng Thái Nhất cong lại, thế mà quỳ xuống, càng dập đầu ba cái cho Hậu Thổ.
- Đại ca?
Nhìn Đông Hoàng Thái Nhất vì bảo trụ tính mạng của mình mà quỳ xuống về phía hậu thổ, Đế Tuấn mắt đỏ thầm bứt lên hét lớn, ánh mắt nhìn về phía hậu thổ tràn ngập hận ý cực kỳ đáng sợ.
- Nhị đệ, còn không mau xin lỗi nương nương?
Đông Hoàng Thái Nhất giận dữ lên tiếng, sợ Đế Tuấn lại ra tay với hậu thổ.
- Đại ca, ngươi... ?
- Xin lỗi, mau xin lỗi Thánh nhân, nếu không ta tự tay giết ngươi.
Đông Hoàng Thái Nhất gào thét thành tiếng, đôi mắt đều chảy ra một hàng nước mắt, Đế Tuấn thấy thế nắm chặt hai tay, muốn cắn nát răng sắt trong miệng.
- Đế —— Tuấn – Vô lễ - còn —— mời —— Hậu —— thổ - thánh - nhân - Tha – thứ.
Đế Tuấn gằn từng chữ, máu tươi không ngừng tràn ra trong miệng, đôi mắt như muốn nổ tung, chứng minh hắn khuất nhục đến mức nào.
Đế Tuấn cũng không phải vì mình mà cảm thấy khuất nhục, hắn là cảm thấy khuất nhục vì Đông Hoàng Thái Nhất, đại ca mình vì Yêu tộc, thế mà quỳ xuống trước mặt Thánh nhân Vu tộc, quả thực làm cho hắn đau đớn không muốn sống, muốn cất tiếng gào thét.
Đường đường là hai đại Yêu Đế, lại bị Hậu Thổ áp bách đến mức này, mọi người ở khắp nơi đang vây xem thổn thức không thôi, mà mấy đại Tổ Vu thì liên tục cười lạnh, trên mặt càng có vẻ đắc ý.
Hai đại Yêu Đế từng bị Vu tộc coi là đại địch, giờ phút này khuất nhục quỳ dưới chân bọn họ, tình cảnh trước mặt quả thực làm cho người Vu tộc cực kỳ sảng khoái.
- Hừ, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.
Hậu Thổ lần thứ hai khoanh chân mà ngồi, nhưng Luân Hồi thánh quang vẫn áp bách trên người hai đại Yêu Đế, giống như một ý niệm sẽ kết thúc tính mạng của hai người.
- Nghe nói Đông Hoàng Thái Nhất ngươi có một chí bảo cùng sinh ra với mình gọi là Hỗn Độn Chung, chuông này là tiên thiên chí bảo, không bằng dùng vật này bồi tội bất kính Thánh nhân của hai người các ngươi đi.
Huyền Minh Tổ Vu tản bộ đi ra, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh.
- Ngươi si tâm vọng tưởng.
Nghe Huyền Minh Tổ vu nói, sắc mặt Đế Tuấn đại biến, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời, cất tiếng quát Huyền Minh tổ vu, đột nhiên nhìn về phía Hậu Thổ, trong mắt xẹt qua một tia thê lương.
Hiểu rồi, hết thảy đều hiểu, hôm nay Hậu Thổ triệu bọn họ vào, là muốn cướp lấy Hỗn Độn Chung trong tay đại ca hắn, đây mới là mục đích chân chính của Hậu Thổ.
Phải biết rằng tiên thiên chí bảo cực kỳ thưa thớt trong thiên địa, nhưng mỗi một kiện đều ẩn chứa uy năng hủy thiên diệt địa, lại có thể bộc phát ra uy năng cực kỳ đáng sợ nếu ở trong tay Thánh nhân.
Giống như Bàn Cổ Phiên trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tru Tiên kiếm trận trong tay Thông Thiên giáo Chủ, còn có Thất Bảo Diệu Thụ trong tay Chuẩn Đề, vân vân.
Hậu Thổ vừa mới thành thánh ba vạn năm, nàng mặc dù nắm trong tay lực lượng luân hồi, nhưng trong tay không có tiên thiên chí bảo, cho nên Hỗn Độn Chung của Đông Hoàng Thái Nhất tự nhiên bị nàng nhìn chằm chằm.
Đừng bảo là Thánh Nhân cao cao tại thượng, khinh thường cướp đồ vật người khác, chỉ là tu vi Thánh Nhân mạnh hơn hơn vạn vật sinh linh, đồ vật được Thánh Nhân coi trọng càng ít, vừa hay Hỗn Độn Chung ngoại lệ, Hậu Thổ muốn chiếm vật này thành của mình.
Hỗn Độn Chung là Tiên Thiên Chí Bảo, cũng có thể gọi là Hỗn Độn Thần Khí, bảo vật này so ra còn đáng sợ hơn Bàn Cổ Phiên trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hậu Thổ ngấp nghé không thôi.
Lúc này.
Thánh quang luân hồi che thân người Hậu Thổ, khiến người nhìn vào không thể nhìn rõ nét mặt của nàng như thế nào, chỉ là thánh uy Thiên Đạo từ đầu đến cuối bao phủ trên người hai đại Yêu Đế, hiển nhiên, Hỗn Độn Chung rơi vào tình thế bắt buộc.
- Tốt, ta nguyện giao Hỗn Độn Chung ra, chỉ hi vọng Hậu Thổ nương nương chớ có làm khó hai huynh đệ ta.
Đông Hoàng Thái Nhất buồn bã cười một tiếng, đi đến tình trạng này, cái gọi chống cự chẳng qua là lấy trứng chọi đá, chỉ khiến cho Hậu Thổ có một cái cớ giết hai bọn họ.
Keng.
Một tiếng chuông vang lên trong cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất, kim quang vạn pháp bất xâm lan ra, Hỗn Độn Chung lớn ba tấc phiêu đãng xuất hiện từ trong thức hải Đông Hoàng Thái Nhất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận