Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1464 - Quỳ xuống



Chương 1464 - Quỳ xuống




Ầm!
Tay phải Diệp Hiên nắm lấy tóc Lâm Diệu Pháp, tay còn lại đánh Lâm Diệu Pháp bay ra xa, hung hăng rơi đập trên mặt đất, máu tươi nhuộm dần mặt đất, khiến Lâm Diệu Pháp lộ ra vẻ thê thảm cực kỳ đáng thương.
Đông —— đông —— đông!
Diệp Hiên dạo bước đi tới trước người Lâm Diệu Pháp, đứng ở trên cao nhìn xuống nữ nhân này, một nét tàn độc phác hoạ ra từ khóe miệng Diệp Hiên.
Vô tình ẩu đả, tùy ý lăng nhục, cái này thoạt nhìn Diệp Hiên là tàn bạo bất nhân, kỳ thật chỉ có trong lòng Diệp Hiên hoàn toàn hiểu rõ tại sao hắn phải làm như thế.
Ánh mắt Diệp Hiên cay độc cỡ nào?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung Lâm Diệu Pháp hắn liền nhìn ra, Lâm Diệu Pháp này chính là một nữ nhân có dã tâm cực lớn, càng tự xưng là nữ tử thanh cao.
Nữ tử này xem nam nhân thiên hạ như đồ chơi, tự cho là cao cao tại thượng, muốn để tất cả nam nhân quỳ dưới váy của nàng, để nàng điều khiển.
Nếu Diệp Hiên đoán không có sai, Lâm Diệu Pháp dựa vào tu vi Thánh Quân, để có thể chống đỡ toàn bộ Diệu Pháp quốc độ, đều bằng dung mạo cùng tâm cơ chính nàng.
Đối phó với loại nữ nhân này chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất, trực tiếp đánh giết, đây cũng là biện pháp thô bạo nhất, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Thứ hai, từ phương diện tinh thần là phá hủy hết thảy kiêu ngạo của nàng, khiến nàng sợ hãi như cẩu, vứt bỏ hết thảy kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của chính mình.
Hiển nhiên, Diệp Hiên dùng là loại biện pháp thứ hai, bởi vì hắn muốn toàn bộ Diệu Pháp quốc độ thần phục trước hắn, mà Lâm Diệu Pháp là chủ nhân Diệu Pháp quốc độ, tự nhiên hắn muốn hàng phục nàng.
Lâm Diệu Pháp muốn bàn điều kiện cùng hắn, thử hỏi nàng có tư cách này sao?
Cường giả hằng cường, kẻ yếu như cẩu, đây chính là chuyện tàn khốc nhất, Lâm Diệu Pháp nàng căn bản là không có tư cách này.
- Hoặc là quỳ xuống thần phục, hoặc là chết ở chỗ này, ta cho ngươi ba hơi thở để cân nhắc.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng, vô tình nhìn xuống nữ tử dưới chân, căn bản không đem dung nhan khuynh thế của nàng để trong mắt, càng không có khả năng thương hương tiếc ngọc.
Đoạn đường này Diệp Hiên đi tới, trải qua quá nhiều chuyện, chỉ là một Lâm Diệu Pháp, cho dù nàng có dung nhan khuynh thế vô song, nhưng trong mắt Diệp Hiên chả là cái cóc khô gì.
Nếu Diệp Hiên không qua được cửa sắc đẹp này, hắn cũng không có khả năng có được tu vi ngày hôm nay.
Cái gọi là hồng nhan bất quá chỉ là bộ xương khô, cái gọi là quyền thế hoa trong gương, trăng trong nước, cái Diệp Hiên hắn muốn là vô địch chư thiên, sao lại bởi vì một Lâm Diệu Pháp mà có nửa điểm không đành lòng?
- Tiền bối, chúng ta biết sai, ngài tha cho tỷ tỷ của ta đi.
Bỗng nhiên, chỉ thấy Lâm Diệu Tiên ầm ầm quỳ rạp dưới chân Diệp Hiên, mặt mũi tràn đầy nước mắt khẩn cầu Diệp Hiên, càng là không ngừng dập đầu cầu tình trước Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên làm như không thấy, hai mắt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Diệu Pháp, hiển nhiên đang đợi Lâm Diệu Pháp lựa chọn.
- Khục... Khục... !
Lâm Diệu Pháp không ngừng ho ra máu, thân thể rung động cực hạn, dung nhan tuyệt mỹ dính đầy vết máu, làm gì còn có một điểm kiêu ngạo?
- Ngươi... Ngươi... !
Lâm Diệu Pháp rung động nhìn về phía Diệp Hiên, nàng vốn muốn nói gì đó, thế nhưng là khi nàng nhìn thấy ánh mắt vô tình của Diệp Hiên, lời nói trong miệng liền bị nàng nuốt trở vào.
Ầm!
Lâm Diệu Pháp cuối cùng cũng quỳ gối dưới chân Diệp Hiên, chỉ là hai mắt chảy ra nước mắt im ắng, đây là nước mắt khuất nhục, càng là nước mắt sợ chết.
Tại thời khắc này, sự kiêu ngạo trong nội tâm Lâm Diệu Pháp cũng đã không còn, triệt để bị Diệp Hiên xé rách phá thành mảnh nhỏ, dung nhan là thứ nàng đáng tự hào nhất giờ phút này thoạt nhìn là buồn cười như vậy.
Lâm Diệu Pháp chỉ có thể lựa chọn thần phục, cực kỳ khuất nhục, nàng có thể nhìn thấy từ trong mắt Diệp Hiên, đối phương thật không có bị dung mạo của nàng mê hoặc, nếu như nàng không quỳ xuống lựa chọn thần phục, nàng tin tưởng sau một khắc Diệp Hiên nhất định sẽ lấy mạng của nàng.
Cái gì băng thanh ngọc khiết, cái gì cô khiết lãnh ngạo, tại thời khắc này toàn bộ đều không còn tồn tại, Lâm Diệu Pháp đã bị thủ đoạn vô tình của Diệp Hiên chấn nhiếp.
- Cái này đúng đấy, kẻ yếu cần được giác ngộ, chỉ cần các ngươi như chó mà ngoan ngoãn nghe lời, như thế nào ta lại làm khó dễ các ngươi?
Nhìn Lâm Diệu Pháp vô cùng đáng thương quỳ gối dưới chân của mình, lúc này trên mặt Diệp Hiên mới lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó thân thiết đỡ hai nữ Lâm Diệu Pháp dậy, càng là lấy ra một cái khăn tay màu trắng ôn nhu lau đi máu đen trên mặt Lâm Diệu Pháp.
Chỉ là trước cử động ôn nhu này của Diệp Hiên, lại khiến cho toàn thân Lâm Diệu Pháp giật mình, da đầu run lên cực hạn, đáy mắt hiện ra vẻ sợ hãi cực lớn.
Thế nhưng nàng không dám né tránh, nàng sợ làm Diệp Hiên tức giận, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, mặc cho Diệp Hiên lau sạch máu trên mặt nàng.
- Chậc chậc chậc. Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù bị thương ngoài da, nhưng vẫn còn bộ dáng đáng yêu.
Diệp Hiên tiện tay đem khăn tay ném xuống mặt đất, hắn một mặt tán thưởng nhìn Lâm Diệu Pháp, trong miệng phát ra lời lẻ tán thưởng chân thành tha thiết.
Diệp Hiên là người thích những thứ mỹ hảo, mặc dù hắn sẽ không bị sắc đẹp Lâm Diệu Pháp mê hoặc, nhưng hắn vẫn muốn thưởng thức mỹ mạo của Lâm Diệu Pháp.
- Ngươi... Đến cùng ngươi muốn thế nào?
Lâm Diệu Pháp hơi cắn môi, một mặt tái nhợt nhìn về phía Diệp Hiên, nàng thật sự sợ hãi Diệp Hiên, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa run rẩy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận