Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2320: Đôi mắt tử vong

Chương 2320: Đôi mắt tử vong
Nghe được lời Thôn Thiên Ma Chủ nói, Bất Tử Thiên Chủ mặt lạnh lắc đầu nói:
- Tiểu tử này quỷ kế đa đoan, năm đó ta cùng Vận Mệnh liên thủ giết hắn, ta càng là tự tay đem hắn đánh hình thần câu diệt mà chết, nhưng hắn vẫn còn sống xuất hiện. Lần này hắn chết quá đơn giản, mà ngươi lại không nhìn thấy được nụ cười của hắn lúc sắp chết sao, đấy là trần trụi khiêu khích ngươi và ta, khẳng định hắn còn sống.
Bất Tử Thiên Chủ lên tiếng chắc chắn, hắn đã nếm qua không ít thua thiệt của Diệp Hiên, có thể nói là có kinh nghiệm cực lớn, tuyệt đối không tin tưởng Diệp Hiên sẽ vẫn lạc dễ dàng như vậy.
- Vậy chúng ta còn phải đợi bao lâu?
Thôn Thiên Ma Chủ cau mày nói.
- Một mực chờ đợi, dù là ngàn vạn năm, một trăm triệu năm cũng phải chờ.
Bất Tử Thiên Chủ trầm giọng nói.
- Bất Tử, ngươi đã thành chim sợ cành cong, chẳng lẽ ngươi liền sợ hãi hắn còn sống sao?
Nhìn qua khuôn mặt Bất Tử Thiên Chủ âm trầm, Thôn Thiên Ma Chủ mang theo mỉa mai, có chút không rõ ràng cho lắm vì cái gì mà Bất Tử Thiên Chủ mang chấp niệm đối với Diệp Hiên sâu như vậy .
- Hừ.
Bất Tử Thiên Chủ hừ lạnh nói:
- Thời gian ngươi tiếp xúc cùng hắn quá ít, căn bản không hiểu rõ thủ đoạn của người này, nếu không đuổi tận giết tuyệt, tương lai chúng ta sẽ sinh ra một cái vạn cổ đại địch.
Bất Tử Thiên Chủ nói đến đây có chút dừng lại, tiếp tục nói:
- Mà ngươi không nên quên, năm đó Cực Ma chết thế nào.
Nhắc đến Cực Ma Chủ Nhân!
Sắc mặt Thôn Thiên Ma Chủ đột biến, vẻ trâm chọc trên mặt cũng biến mất không thấy gì nữa.
Sự tình năm đó Diệp Hiên tự tay giết chết Cực Ma còn rõ mồn một trước mắt, mà lúc kia Diệp Hiên còn chưa cường đại như hiện tại, mình đích thật quá xem thường người này.
Chờ!
Hai đại chí cường không nói nữa, tiếp tục bắt đầu chờ đợi, nhất là Bất Tử Thiên Chủ, hắn tin tưởng chỉ cần Diệp Hiên có thể khởi tử hoàn sinh, nhất định sẽ lại xuất hiện ở đây lần nữa.
Đáng tiếc, hai đại chí cường cũng không biết, giờ phút này Diệp Hiên đang toàn tâm toàn ý đào móc lao tù hắc ám, làm sao có thời giờ mà quan tâm bọn hắn?
...
Tuyệt địa tử vong, lao tù hắc ám.
Phanh phanh phanh!
Chân linh Diệp Hiên như hóa thành một cái đục, đang cố gắng đào móc ánh sáng trước bức tường, một lỗ hổng đang không ngừng mở rộng.
Diệp Hiên không biết mình đã đục được bao lâu, dù sao thời gian tuyệt đối sẽ không ngắn, chỉ là tiến độ của hắn quá chậm, thời gian qua đi lâu như vậy, hắn chỉ là đục xuyên được năm cen – ti – met mà thôi.
- Bình chướng này không ngờ dày như vậy?
Liên tục sử dụng áo nghĩa luân hồi, Diệp Hiên có phần không chịu được, cũng may nghị lực của Diệp Hiên vô cùng cứng cỏi, hắn tin chỉ cần mình không ngừng đập xuống, sớm muộn cũng có thể đục ra một chút lỗ hổng.
Phanh phanh phanh!
Bên trong tù lao tối tăm im ắng tĩnh mịch, Diệp Hiên dường như hóa thân thành người cực khổ, tiếp tục đục đẽo, chấn lao tù hắc ám không ngừng rung động.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không biết, một đôi mắt hắc ám bên trong tuyệt địa tử vong lẳng lặng nhìn chăm chú Diệp Hiên, mà Diệp Hiên căn bản không có phát giác.
Đây là đôi mắt như thế nào?
Vô tình!
Vô dục!
Đạm mạc!
Băng lãnh!
Không chứa bất kỳ tình cảm nào của một con người, ngược lại để lộ ra một hương vị tử vong.
Đây là một đôi mắt tử vong, vỏn vẹn bình tĩnh nhìn chăm chú Diệp Hiên, đôi khi tình cờ bắt gặp một vòng thâm thúy xẹt qua trong đôi mắt, chứng minh chủ nhân của đôi mắt này cũng có cảm xúc của riêng mình.
Thời gian từng chút một qua đi, có lẽ là vạn năm, có lẽ là mười vạn năm, càng có lẽ là trăm vạn năm...
Diệp Hiên đã quên đi thời gian đang xói mòn, toàn bộ tâm tư của hắn đều chăm chú đập xuyên lao tù hắc ám, mà bức tường ánh sáng màu đen trước mặt hắn, đã bị hắn đục xuyên một lỗ hổng rất lớn.
Răng rắc!
Rốt cục!
Một tiếng giòn vang truyền đến, Diệp Hiên cuối cùng cũng đục xuyên một lỗ hổng, mặc dù lỗ hổng này chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng mà Diệp Hiên cũng đã thành công.
- Tốt!
Ý thức của Diệp Hiên còn đang ngơ ngác bỗng nhiên bừng tỉnh, ánh sáng ảm đạm một lần nữa toả ra hào quang chói mắt.
Không đợi Diệp Hiên quan sát lỗ hổng này, chuyện cực kỳ khủng bố theo đó phát sinh.
Xoẹt!
Tử quang du lịch ngoài tuyệt địa tử vong đi theo lỗ hổng tiến vào lao tù hắc ám, sau một khắc nháy mắt liền quấn quanh trên đỉnh đầu Diệp Hiên.
- Ây... A!
Diệp Hiên kêu rên thống khổ, tử quang này là lực lượng cấm kỵ, giờ phút này đột nhiên quấn quanh trên đỉnh đầu Diệp Hiên, đối với hắn quả thực là đả kích có tính hủy diệt.
Đau nhức!
Đau nhức cực hạn!
Diệp Hiên cảm giác được chân linh mình đang bị tiêu trừ, ý thức nhanh chóng tiêu tán, bởi vì lực lượng cấm kỵ đang tràn vào, từng bước điên cuồng xâm chiếm chân linh của hắn.
- Nuốt cho ta!
Còn tốt, trong nháy mắt Diệp Hiên liền trấn định lại, hắn cố nén đau đớn từng bước xâm chiếm của tử quang, bắt đầu thi triển áo nghĩa Kiếp Tiên Thuật cùng Thôn Thiên Ma Công, muốn đem sợi lực lượng cấm kỵ này triệt để thôn phệ luyện hóa thành chính mình dùng.
- A!
Thế nhưng Diệp Hiên thôn phệ không tốt, hắn vừa mới thôn phệ tử quang này, chân linh tự thân trực tiếp đụng phải đại kiếp không tưởng tượng được.
Vô hiệu!
Kiếp Tiên Thuật cùng Thôn Thiên Ma Công căn bản không thôn phệ được lực lượng cấm kỵ, ngược lại bắt đầu phá hư chân linh của hắn.
Cái gì gọi là cấm kỵ?
Ý nghĩa như tên, cấm kỵ chính là không thể đụng vào!
Gan Diệp Hiên to bằng trời khi muốn thôn phệ lực lượng cấm kỵ, điều này so với muốn chết không có gì khác nhau.
Nếu như lực lượng vỏn vẹn dễ thôn phệ như vậy, Thôn Thiên Ma Chủ đã sớm trở thành nhân vật cấm kỵ, sao có khả năng chỉ vỏn vẹn là vạn cổ chí cường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận