Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1246 - Lộ ra răng nanh



Chương 1246 - Lộ ra răng nanh




- Càn Khôn Thiên Địa.
Nguyên Linh ầm ầm ra tay, trực tiếp phong cấm hư không tám phương, để tránh công đức kim quang khiến cho Thánh Nhân chú ý, nếu không bị Thánh Nhân phát hiện chỗ của hai người, hết thảy hắn làm trước đó đều sẽ thất bại trong gang tất, đây cũng không phải chuyện hắn muốn nhìn thấy.
- Ha ha ha.
Diệp Hiên đang cất tiếng cười điên cuồng, tuy rằng hắn đang chịu khổ sở do công đức kim quang mang đến, nhưng hắn đều cảm giác được tất cả những gì Nguyên Linh đã làm.
- Đồ nhi, mười lăm vạn năm không gặp, ngươi thành thục hơn trước kia rất nhiều, vi sư thật không ngờ ngươi lại đi trên con đường lấy lực chứng đạo, đáng tiếc...
Nguyên Linh trầm thấp muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện một tia phức tạp rung động, chứng minh trong lòng Nguyên Linh cũng không bình tĩnh.
- Nguyên Linh.
- Ta biết ngươi sẽ ra tay, nếu ta chết, tất cả bố cục của ngươi sẽ trôi theo dòng nước.
Diệp Hiên ở trong công đức kim quang khẽ nói.
- Thiên đạo tam kiếp, Thánh Nhân sát kiếp, kiếp này vốn là ngươi phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ vi sư lại trở thành biến số lớn nhất của Thánh Nhân sát kiếp, ngươi cũng từ sống sót trong sát kiếp Thánh Nhân.
Nguyên Linh chắp hai tay, âm thanh càng thêm âm trầm, sương mù màu đen quanh người càng cuồn cuộn, một đôi mắt huyết tinh lộ ra từ trong sương mù màu đen, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên.
- Ngươi muốn giết ta?
Diệp Hiên gian nan lên tiếng ở trong thống khổ vô tận, nếu như nói trên thế giới này ai hiểu rõ Nguyên Linh nhất, vậy không ai khác hơn là hắn, dù sao hai người từng làm bạn sớm chiều, Nguyên Linh là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn Diệp Hiên.
- Đồ nhi, nói một câu không sợ ngươi cười, thật ra vi sư thật sự rất sợ ngươi..
Nguyên Linh trầm thấp nói, trong miệng càng truyền đến một tiếng thở dài, đôi mắt đầy máu xuyên thấu qua sương mù màu đen nhìn về phía Diệp Hiên càng lóe ra bất định, giống như đang do dự cái gì đó.
- Sợ ta?
Diệp Hiên một bên chịu đựng công đức kim quang rèn luyện, một bên phát ra âm thanh có chút kinh nghi.
- Lúc ngươi còn là thiếu niên, vi sư đã nhìn ra tâm tính ngươi cứng cỏi, tuy rằng thầy trò ngươi ta tính kế lẫn nhau, thậm chí còn muốn giết đối phương, nhưng ngươi từng bước đi tới hôm nay, vi sư nhìn thấy toàn bộ.
- Nói thật, ta có thể bồi dưỡng ra một đồ đệ như ngươi, chính là kiêu ngạo lớn nhất của ta, nhìn khắp Hỗn Độn Thần Ma ba ngàn thế giới. Tư chất và tài năng của ngươi tuyệt đối có thể xếp vào top mười.
- Đáng tiếc đáng tiếc, Tru Thiên Kích cùng Bất Tử Tiên Kinh quá mức quan trọng đối với ta, dù vi sư rất thưởng thức ngươi, nhưng cũng nhất định phải giết ngươi, như thế ta mới có thể siêu thoát, trở thành chúng Thánh chi Thánh.
Nguyên Linh thở dài, càng đang lẩm bẩm, nhưng Diệp Hiên nghe vào trong tai, lại làm cho trong lòng hắn nổi lên sóng to gió lớn.
Hỗn Độn Thần Ma, ba ngàn thế giới, Diệp Hiên lần đầu tiên nghe được những từ này, hơn nữa còn là biết được từ trong miệng Nguyên Linh.
- Nguyên Linh, ngươi rốt cuộc là ai?
Diệp Hiên chịu đựng công đức kim quang rèn luyện, trong miệng hỏi ra một vấn đề hắn cực kỳ muốn biết.
- Nhất nguyên sơ thủy, hỗn độn có linh, ta là ai không quan trọng, quan trọng là cái gọi Thiên Địa Tam Giới này chỉ là một lao tù, một thế giới quy tắc đại đạo không trọn vẹn, cái gọi Thánh Nhân cũng chỉ là một chuyện cười.
Nguyên Linh tự giễu thở dài, sau đó nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt đầy máu xuyên thấu qua sương mù lóe ra tia sáng quỷ dị.
- Diệp Hiên, đồ nhi tốt của ta, vi sư thật không ngờ ngươi dám bước lên con đường lấy lực chứng đạo, hơn nữa lại sắp vượt qua thiên đạo đệ tam kiếp, nếu để cho ngươi vượt qua kiếp nạn này, cho dù vi sư muốn khống chế ngươi cũng ngàn khó vạn khó, ngươi nói sư có nên giết ngươi hay không?
Ông!
Hư không biến ảo, kim quang mãnh liệt, Diệp Hiên giờ phút này đã tiến vào trong chuyển thứ tám, bất diệt chân linh của hắn càng nở rộ ra từng luồng thánh lực màu đen, một điểm sáng hư ảo lặng yên hiện ra ở trong bất diệt chân linh.
- Thánh tâm vừa mới tụ, đại đạo ngưng hình, thật tốt, đồ nhi tốt của ta, không ngờ vi sư vẫn coi thường ngươi.
Nhìn bất diệt chân linh của Diệp Hiên xảy ra biến hóa, Nguyên Linh đầu tiên ngẩn ra, sau đó vỗ tay cười to, giống như Diệp Hiên cho hắn một cái kinh hỉ thật lớn.
- Thì ra truyền thuyết bất tử chính là thật, khi một người chân chính tu luyện thành Bất Tử Tiên Kinh, con đường thành thánh hắn đi nhất định là lấy lực chứng đạo.
Nguyên Linh giống như đang nhìn một kiện trân bảo tuyệt thế, không chỉ không chút sợ hãi vì Diệp Hiên sắp hoàn thành thiên đạo đệ tam kiếp, ngược lại mừng rỡ nhìn chằm chằm hắn.
- Ngươi muốn chờ ta hoàn thành Thiên Đạo đệ tam kiếp rồi thôn phệ ta.
Giờ phút này, Diệp Hiên đang ở trong lúc chuyển thứ tám, đang tiến lên bước thứ chín, nhưng khi hắn cảm nhận được cảm xúc mừng rỡ của Nguyên Linh, một cỗ cảm giác bất an cực lớn hiện ra trong lòng.
Nghe Diệp Hiên nói, Nguyên Linh cũng không phủ nhận, ngược lại trịnh trọng gật gật đầu nói:
- Đồ nhi tốt của ta, ngươi nói không sai, ta đích xác muốn xâm chiếm thân thể ngươi, từ nay về sau ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi có thể yên tâm, chuyện ngươi chưa hoàn thành, vi sư đều sẽ giúp ngươi hoàn thành, tất sẽ chém giết tất cả đám Ngụy Thánh kia.
Im lặng, Trầm mặc, không nói nên lời, sợ hãi.
Các loại cảm xúc phức tạp hiện ra trong lòng Diệp Hiên, hắn vẫn biết Nguyên Linh muốn xâm chiếm thân thể mình, càng muốn cắn nuốt linh hồn của mình, bởi vì chỉ có như thế mới có thể làm cho Nguyên Linh đạt được Tru Thiên Kích và Cấm Kỵ Thiên trong Bất Tử Tiên Kinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận