Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1690: Nhập ma đã sâu

Chương 1690: Nhập ma đã sâu
So sánh một cái đơn giản nhất, tu vi của Tử Linh là Âm Cực cảnh, nhưng nếu như Chấp Thiên viện chủ muốn giết nàng, dù là lại đến mười Âm Cực cảnh, cũng không thể là đối thủ của Chấp Thiên viện chủ.
Hỗn độn phân âm dương, âm dương phân nhị khí, nghịch càn khôn, đảo âm dương, Dương Sinh cảnh tuyệt đối có thể xưng là khủng bố thao thiên, tuyệt đối không phải chỉ nói một chút đơn giản như vậy.
Trên lôi đài.
Diệp Hiên lạnh nhạt đứng đps, hắn lẳng lặng nhìn Liễu Bạch Y, quanh thân tuyệt đối không nở rộ uy năng khủng bố, nhưng ngược lại khóe miệng lại dâng lên một nụ cười nhu hòa.
- Ngươi đều phải chết rồi, còn đang cười cái gì?
Liễu Bạch Y âm lệ mở miệng.
- Ta đang cười huynh đệ ngươi và ta trùng phùng, nhưng gặp nhau lại không thể nhận nhau.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Huynh đệ?
Liễu Bạch Y lạnh lùng cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi giết Diệp huynh, học xong Kiếp Tiên Thuật của hắn, là ngươi giả mạo hắn đến lừa gạt ta được rồi sao?
Liễu Bạch Y lệ khí ngút trời, hai con ngươi đã hóa thành huyết sắc nồng đậm, dung nhan thanh tú lúc đầu cũng đều trở nên dữ tợn.
- Bạch Y huynh, ngươi thật không biết ta rồi?
Ông!
Thiên địa lưu quang, vạn pháp im ắng, một luồng hoa thải óng ánh lấp lóe trên người Diệp Hiên, sau khi quang mang tan hết hắn đã khôi phục hình dạng lúc đầu.
- Là hắn?
Sau khi Diệp Hiên lộ ra chân dung, Bổ Thiên giáo ở chỗ sâu truyền đến một tiếng kinh ngạc, Bổ Thiên giáo chủ vẫn đang một mực quan tâm trận chiến này, hắn thế nào cũng không thể tin được, Diệp Hiên lại vẫn còn sống trên đời, mà lại còn xuất hiện trước mặt Liễu Bạch Y.
- Hắn là ai?
Xoạt!
Sau khi Diệp Hiên lộ ra chân dung, đám người các giáo sôi nổi đứng dậy, tất cả đều một mặt chấn kinh nhìn về phía Diệp Hiên, hiển nhiên không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Hắn dám tự bộc lộ chân thân!
Sắc mặt Chấp Thiên viện chủ âm hàn, chăm chú nhìn dung nhan Diệp Hiên, một cỗ sát cơ cực kỳ rét lạnh xẹt qua đáy mắt hắn.
Dựa theo kế hoạch của hắn, Diệp Hiên hẳn là đánh bại Liễu Bạch Y, vì Vạn Linh thiên điện chính danh, đợi đến khi Thiên Kiêu thịnh hội qua đi, hắn tự nhiên sẽ mang Diệp Hiên về Vạn Linh thiên điện, đến lúc đó cũng không người nào biết thân phận thật sự của Diệp Hiên.
Nhưng hiện tại Diệp Hiên lại chủ động hiển hóa ra chân thân, cái này đã rời khỏi sự khống chế hắn, cho dù Diệp Hiên có chiến thắng Liễu Bạch Y, nhưng hắn làm sao giải thích thân phận của Diệp Hiên với các giáo đây.
Trên lôi đài.
Sau khi mà Liễu Bạch Y nhìn thấy dung nhan Diệp Hiên, trong giây lát cơ thể hắn cứng ngắc xuống, lệ khí tràn ngập quanh mình đều đang dần dần tán đi, một đôi huyết mâu cũng xẹt qua một đạo linh quang.
- Diệp... Diệp huynh... Ngươi là Diệp huynh?
Chớp mắt vạn năm, giấc mộng xa vời, thời gian giống như đang ngưng trệ, không gian tựa như đang đông kết, giờ phút này trong mắt Liễu Bạch Y chỉ có Diệp Hiên trước mắt, căn bản không để ý được đến bất cứ cái gì.
- Không có khả năng... Không có khả năng... Diệp huynh đã chết... Ngươi... ?
Liễu Bạch Y kinh ngạc nói nhỏ, cả người đều lộn xộn lên, lệ khí quanh mình càng là cực kỳ hỗn loạn.
Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, huyết quang cùng linh quang đang không ngừng đan xen trong đôi mắt Liễu Bạch Y, hiển nhiên trong nội tâm hắn đang kịch liệt giao phong.
- Năm đó ở Nam Đẩu đại vực, vì không để làm người ngoài chú ý, ta thả ra lời đồn nói mình bị đệ cửu linh tử Vạn Linh thiên điện giết chết, sau đó hóa thân thành Yêu Nguyệt Dạ đến Trung Ương đại vực, cho nên ta căn bản không có chết.
Diệp Hiên trầm giọng thở dài.
- Ngươi thật sự là Diệp huynh?
Huyết sắc trong mắt Liễu Bạch Y đang dần dần tan ra, từng chút một linh quang đang hiện ra trên đáy mắt hắn, bản thân hắn chính là Hỗn Độn Linh Thể, giờ phút này nghe được Diệp Hiên giải thích, đã ẩn ẩn có dấu hiệu tỉnh lại.
Ông!
Diệp Hiên lật tay một cái, một chiếc bảo hồ lô hiện ra, hắn mở miệng bình ra, chỉ thấy Yêu Nguyệt Dạ bị hắn phóng xuất.
- Bạch Y huynh ngươi nhìn xem, đây mới thực sự là đệ cửu linh tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết ta sao?
Đến giờ khắc này, Diệp Hiên cũng không có cái gì để giấu diếm, chỉ có đem thật thả Yêu Nguyệt Dạ ra, mới có thể đem Liễu Bạch Y từ nhập ma trong trạng thái tỉnh lại.
- Cứu ta, viện chủ cứu ta!
Sau khi Yêu Nguyệt Dạ tái hiện thế gian, hắn đầu tiên là ngạc nhiên mấy hơi, lúc hắn nhìn thấy Chấp Thiên viện chủ, hắn liền vội lên tiếng cầu cứu, mà điều này cũng làm cho Liễu Bạch Y một bên ngơ ngác đứng nhìn.
- Bạch Y huynh, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Ông!
Lúc đang nói, Diệp Hiên lật tay đánh ra Nghịch Tiên Trận Đồ, tiên quang trong sáng tản ra rơi xuống, nhẹ nhẹ bay xuống trong tay Liễu Bạch Y.
- Nghịch Tiên Trận Đồ?
Cơ thể Liễu Bạch Y khẽ run, hắn nắm thật chặt Nghịch Tiên Trận Đồ, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng giờ từng phút liên quan tới hắn cùng Diệp Hiên.
- Bạch Y huynh, ngươi vẫn không tỉnh lại sao?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên hét to mở miệng, bởi vì hắn đã nhìn thấy lệ khí trên người Liễu Bạch Y đang tiêu tán, giờ phút này tiếng quát to này của hắn, chính là hi vọng Liễu Bạch Y có thể hồi phục bản tính.
- Diệp huynh? Ngươi thật sự là Diệp huynh?
Liễu Bạch Y chậm rãi ngẩng đầu, huyết sắc trong hai con ngươi dần dần thối lui, linh quang thăng hoa tại đáy mắt, hiển nhiên hắn đang từ trong trạng thái nhập ma quay trở lại.
Nhưng cũng vào thời khắc này, một đạo ngôn từ tang thương trong Bổ Thiên giáo truyền đến, cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, cả người đều triệt để âm trầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận