Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 519 - Huyết hải phiêu mái chèo. (2)



Chương 519 - Huyết hải phiêu mái chèo. (2)




- Triệu Cấu, ngươi cũng coi như là một kiêu hùng, đáng tiếc hôm nay lại phải chết ở nơi đây, ngươi đoạn tuyệt với nơi này đi.
Khuyển Nhung đại tướng trầm thấp lên tiếng.
Đất trời bao la, quân sĩ chết trận, Triệu Cấu cười khổ, hắn biết đây chính là lựa chọn tốt nhất của mình, dù sao cũng tốt hơn là chết ở dưới đao phủ của kẻ địch.
Coong!
Rút lợi kiếm ra, vắt ngang yết hầu, đã đi tới tình cảnh này, Triệu Cấu thật sự cũng không có lựa chọn nào khác.
- Điện hạ, không thể.
Chúng tướng sĩ đau khổ, còn có người bắt lại lợi kiếm trong tay Triệu Cấu, muốn ngăn cản Triệu Cấu đoạn tuyệt.
- Bản điện hạ có lỗi với các ngươi, xuống Địa phủ, chúng ta vẫn là huynh đệ.
Triệu Cấu chậm rãi đẩy tướng sĩ trước người ra, lợi kiếm trong tay đã cắt ngoài da, chỉ cần hắn hơi dùng sức thì sẽ cắt qua cổ họng, cứ thế mà bỏ mình.
- Chuyện này... Người đó là ai?
Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô truyền đến, cũng để cho Triệu Cấu hơi biến sắc, nhìn lại nơi tiếng nói phát ra.
Ở trong một chỗ cỏ dại bao trùm, một người mặc y phục màu đen cả người nhuốm máu phủ phục trong đó, cỏ dại bao trùm lấy hắn, làm cho người ta không thấy được rõ ràng mặt mũi của hắn trông như thế nào, nhưng một chút ma quang quanh người lại làm cho hư không đều hơi vặn vẹo.
Cũng trong lúc đó.
Lao tù hắc ám, vô biên vô hạn.
Một luồng ánh sáng thiên ma sau cùng dũng mãnh vào trong nguyên thần Diệp Hiên, lao tù hắc ám vỡ nát từng khúc, sát cơ chí cực bạo ngược tràn ngập ở trong ý thức Diệp Hiên, làm cho nguyên thần hắn đen như mực.
- Rống!
Như mãnh thú gào thét, lại tựa như ác long rít gào, một loại âm thanh không giống người phun ra từ trong miệng Diệp Hiên, cuối cùng lao tù hắc ám vỡ nát không còn tăm hơi, lúc này nguyên thần của hắn đã trở lại với cơ thể.
Khi nguyên thần cùng nhục thân hợp hai thành một, một chuyện cực kỳ khủng bố đã xảy ra.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra, đồng tử của hắn đen nhánh càng thêm đáng sợ, vào thời khắc này ù ù chuyển động, dường như muốn hút linh hồn của vạn vật sinh linh vào trong đó, cũng để cho Triệu Cấu và các tướng sĩ hoảng sợ kinh hô.
- Chuyện này... Chuyện này....
Triệu Cấu cũng không ngốc, tuy hắn cũng không biết Diệp Hiên là ai, nhưng hắc mang quanh người đối phương khiến cho hắn có một loại cảm giác xung động muốn quỳ xuống đất dập đầu, linh hồn của mình đều không ngừng run rẩy.
- Vãn bối Triệu Cấu. là Nhị thái tử Tiểu Thánh quốc, hôm nay lọt vào Khuyển Nhung quốc phục kích, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, cũng xin tiền bối cứu vãn bối một mạng, ngày sau tuyệt đối không dám quên đại ân của tiền bối.
Đôi mắt Triệu Cấu chuyển động... Trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu trước Diệp Hiên, thả tư thế xuống cực thấp.
Triệu Cấu không ngốc, bản thân hắn chính là tu tiên giả Kim Đan kỳ, nhưng lại không cảm nhận được cảnh giới của Diệp Hiên, Diệp Hiên kém cỏi nhất cũng là Nguyên Anh kỳ trở lên, tuy xem khí tức quanh người cũng không phải tu sĩ chính phái, nhưng bây giờ hắn lại gặp phải nguy cơ sinh tử, cũng chỉ có người trước mắt đột ngột xuất hiện này mới có thể cứu hắn một mạng.
Đáng tiếc, đối với lời khẩn cầu của Triệu Cấu, Diệp Hiên cũng không chú ý tới, nguyên nhân là vì hắn hiện tại đang đứng giữa một loại tâm tình cực kỳ bạo ngược.
Hắc ám lao tù là lực lượng thiên ma hóa thành, tuy hắn đã thoát ra khỏi, nhưng cũng dung nhập lực lượng thiên ma vào trong nguyên thần, tâm tình trong lòng lúc này tràn đầy bạo ngược cực đoan, còn có một loại xung động muốn sát sinh thiên địa.
Chỉ là Diệp Hiên đang gắt gao khắc chế, hy vọng có thể áp xuống các loại tâm tình tiêu cực, nếu như hắn thật sự đại khai sát giới, chỉ sợ mình cũng sẽ biến thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
- Tên tặc tử từ đâu tới, chết đi!
Bỗng nhiên, Khuyển Nhung đại tướng vung ra một đao, mang theo đao mang trăm trượng giết tới Diệp Hiên, ở trong nhận thức của hắn, Diệp Hiên chính là người của Triệu Cấu.
- Rống!
Loạn thiên động địa, lệ khí che trời, Khuyển Nhung đại tướng bổ ra một đao giống như thiên lôi câu động địa hỏa, triệt để làm bùng nổ tâm tình âm u tiêu cực mà Diệp Hiên đang đau khổ áp chế.
Ùng ùng!
Bầu trời vô tận, hắc ám vô biên, còn có vạn đạo lôi đình huyết sắc lóe lên trong bầu trời, trăm ngàn dặm thảo nguyên bao la cuồng bạo rung động, mặt đất văng tung tóe, bụi bặm bay mù mịt, trăm ngàn dặm hư không đều vặn vẹo đáng sợ.
Diệp Hiên cúi đầu xuống, làm cho người ta không nhìn thấy được rõ ràng ánh mắt của hắn đang như thế nào, mà khi hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đáng sợ đỏ đậm như máu, khí tức táng diệt vạn vật luân chuyển dưới đáy mắt.
Ầm!
Chỉ là một ánh mắt của Diệp Hiên, Khuyển Nhung đại tướng cũng không kịp kêu lên một tiếng nào, trực tiếp nổ tung thành mưa máu phiêu tán ở giữa hư không, một màn này cũng làm cho đại quân Khuyển Nhung mấy trăm ngàn người hoảng sợ nhìn nhau, càng làm cho Triệu Cấu cùng chúng tướng sĩ tĩnh mịch không tiếng động, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Diệp Hiên đều hiện ra một bộ kinh hoảng.
- Chết!
Ngôn xuất pháp tùy, vạn vật băng diệt, đơn giản một chữ truyền đến giữa tám phương, mang đến một hình ảnh núi sông đầy máu, cảnh tượng thảm tuyệt kinh người.
Rầm rầm rầm.
Hư không đổ nát, ma quang động thiên, ánh sáng thiên ma yên diệt từng khúc nhộn nhạo khắp trăm ngàn dặm thảo nguyên bao la, chỉ thấy mấy trăm ngàn đại quân Khuyển Nhung kêu gào thảm thiết, từng người bị ánh sáng thiên ma yên diệt, mưa máu nổ tung ra đầy trời, phiêu đãng trong thiên địa, mùi máu tanh ngửi vào đã buồn nôn, trực tiếp làm cho Triệu Cấu cùng các tướng sĩ nôn khan.
Vạn vật táng diệt, thiên địa tịch liêu, Diệp Hiên căn bản không cần ra tay, chỉ toát ra lực lượng thiên ma đã tạo thành một hình ảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận