Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2381: Sư đồ gặp nhau (2)

Chương 2381: Sư đồ gặp nhau (2)
Đại môn Thiên Cung đang mở ra, Diệp Huyền Ma mang theo vạn trượng ma ảnh đi ra, trực tiếp lao tới phương vị của Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Cực Ma thiên địa, lệ khí ngút trời.
Ma quang đầy trời đầy đất đang sôi trào, còn có uy áp vạn cổ chí cường trút xuống. Khi Diệp Huyền Ma xuất hiện trên hư không, tất cả mọi người Cực Ma thiên điện nhất thời kinh hãi cúi đầu.
- Bái kiến chủ ta, vĩnh hằng trường tồn.
Núi kêu biển gầm, thành kính sùng bái, tất cả mọi người không ngờ Ma Chủ đã lâu không xuất thế hôm nay lại xuất hiện.
- Người nào gọi tên ta?
Diệp Huyền Ma độc lập trên hư không, uy thế chí cường đầy trời đầy đất, ma ảnh vạn trượng phía sau lại càng kình thiên lập địa, bày ra uy thế chí cường vô thượng.
- Tiền bối, nhanh chóng bái kiến ma chủ.
Lí Trường Thiên cả người run rẩy, hắn mờ mịt kéo ống quần Diệp Hiên, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ khẩn trương.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không để ý đến động tác nhỏ của hắn, khóe miệng ngược lại lộ ra mỉm cười nhìn về phía Diệp Huyền Ma.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Huyền Ma biến hóa rất lớn, trên người không chỉ có uy nghiêm chí cường, hơn nữa kiểu cáchh mười phần, làm cho người ta có một loại cảm giác chí cao vô thượng.
- Đồ nhi, nhiều năm không gặp, ngươi không biết vi sư?
Diệp Hiên thản nhiên cười nói.
Xoạt!
Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, khi Diệp Hiên nói ra lời, tất cả người của Cực Ma Thần Điện đều hít một hơi khí lạnh, ai cũng không ngờ Diệp Hiên lại nói ra những lời phát điên như vậy, chẳng lẽ hắn muốn muốn chết hay sao?
Chưa bao giờ nghe nói Ma Chủ từng có sư tôn, người này dám xưng ma chủ làm đồ nhi, nếu như hắn không phải ngu ngốc, vậy nhất định là sống đủ rồi.
- Hả?
Sắc mặt Diệp Huyền Ma trong nháy mắt băng hàn, hắn từ nguyên hội thứ mười đi tới hội nguyên hội thứ mười một, càng trở thành Cực Ma chi chủ, còn không có người nào dám làm càn với hắn như vậy, dám xưng hô hắn là đồ nhi.
Ánh mắt Diệp Huyền Ma lạnh lẽo, trực tiếp rơi vào trên người Diệp Hiên, chỉ là ngay sau đó, lông mày của hắn nhướng lên, đôi mắt vốn âm u xẹt qua vẻ nghi hoặc, ma quang trên người đều có chút ngưng trệ.
Hắn là...?
Có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, dù sao từ nguyên hội thứ mười đến nguyên hội thứ mười một, ở giữa cách nhau hơn bảy trăm triệu năm.
Diệp Huyền Ma cảm giác dung mạo Diệp Hiên rất quen thuộc, càng giống như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng vô luận hắn nhớ lại như thế nào, lại có chút không nhớ ra.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc hoang mang của Diệp Huyền Ma, Diệp Hiên cũng mơ hồ đoán được, hơn bảy trăm triệu năm đã trôi qua, thời gian có thể khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, nói vậy, nghịch đồ của hắn đã sắp quên đi sự tồn tại của hắn.
- Đồ nhi tốt, ngươi thật sự không nhớ rõ vi sư?
Diệp Hiên lên trời, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền Ma, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, càng hơi đánh giá nghịch đồ này.
- Ngươi... Ngươi là... Ngươi...
Diệp Hiên không cười còn đỡ, nụ cười này của hắn nhất thời làm cho vẻ mặt Diệp Huyền Ma đại biến, ký ức ẩn giấu trong đầu mãnh liệt mà đến.
Năm đó.
Đúng, khi còn ở nguyên hội thứ mười.
Chính là nụ cười quỷ dị như thế, trở thành ác mộng lớn nhất của hắn, thậm chí ở trong mộng cũng làm cho tâm thần hắn run rẩy mà sợ hãi.
Từ khi hắn trở thành vạn cổ chí cường, nội tâm sinh ra khí khái vô địch, lúc này mới đè xuống nụ cười từng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi kia.
Nhưng khi Diệp Huyền Ma lại nhìn thấy nụ cười trong cơn ác mộng kia, hồi ức thật lâu mà tràn đầy sợ hãi lại xâm nhập về phía hắn.
Hóa ra!
Hắn vẫn chưa từng quên nụ cười này, càng không quên người mang đến cho hắn cơn ác mộng vô hạn này.
Bỗng nhiên.
Sắc mặt Diệp Hiên ở trong mắt hắn dần dần rõ ràng, ký ức hắn muốn cực lực quên lãng đang mãnh liệt tràn đến, dần dần dung hợp cùng dung mạo của người trước mắt này.
- Diệp... Diệp Hiên?
Ầm ầm.
Sau một khắc, Diệp Huyền thét lên chói tai, ma quang đầy trời đầy đất đều hỗn loạn, hắn rốt cục nhớ tới chủ nhân của bộ dung mạo này là ai.
Làm thế nào có thể được?
Làm sao hắn có thể còn sống?
Không, chắc chắn sẽ không.
Diệp Huyền Ma kinh hãi muốn chết, cả người đều không ngừng lùi lại, sắc mặt hóa thành trắng bệch, làm sao còn có nửa điểm tư thái vạn cổ chí cường?
- Đồ nhi tốt, ngươi dám gọi thẳng tên của sư phụ.
Diệp Hiên mỉm cười trêu chọc.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hắn sớm đã chết ở hội nguyên hội thứ mười, Hỗn Độn Thiên Phạt kia đã làm cho hắn hình thần câu diệt mà chết.
Diệp Huyền Ma sợ hãi lùi lại, sắc mặt hắn sợ hãi nhìn Diệp Hiên, tuyệt đối không thể tin được Diệp Hiên sẽ sống sót xuất hiện trước mặt hắn.
Tại thời điểm này.
Toàn bộ người của Cực Ma Thiên Điện đều ngây ngốc tại chỗ, bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, ma chủ như thiên địa trong lòng bọn họ, giờ phút này lại đang sợ hãi run rẩy, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin tưởng loại chuyện không thể xảy ra này.
- Nhìn thấy vi sư ngươi còn không quỳ xuống?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Đồ... Đồ nhi... Bái kiến sư tôn...
Nỗi sợ hãi đối với Diệp Hiên khiến Diệp Huyền Ma đã mất khí thế chí cường. Trong ánh mắt hùng hổ bức người của Diệp Hiên, hai đầu gối Diệp Huyền Ma mềm nhũn muốn dập đầu cho Diệp Hiên.
- Ừ?
Đột nhiên.
Sắc mặt Diệp Huyền Ma biến đổi, hai đầu gối vốn uốn lượn lại trở lại bình thường, vẻ mặt tái nhợt mà sợ hãi cũng dần dần tiêu tán.
Tiếp theo.
Sống lưng Diệp Huyền Ma cao ngất như tang thương, cảm xúc khẩn trương sợ hãi cũng tiêu tán, sau đó khôi phục uy nghiêm cùng nặng nề mà Vạn Cổ chí cường nên có.
Đùa ta đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận