Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1417 - Chấp niệm trong lòng



Chương 1417 - Chấp niệm trong lòng




- Nguyên Linh nói không sai, nơi này cũng không phải là đại thế giới hỗn độn, căn bản không có bất cứ bảo vật gì chống cự hỗn độn thánh kiếp, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi đi độ hỗn độn thánh kiếp này.
La Hầu thở dài nói.
Nghe mấy người khuyên bảo, càng có thể cảm giác được tâm tình mấy người đang nặng nề, lông mày Diệp Hiên chăm chú nhíu chung một chỗ, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Đồ nhi ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta....
Nhìn bộ dáng Diệp Hiên chau mày, Nguyên Linh há miệng muốn nói cái gì, nhưng Lục Áp lặng lẽ kéo Nguyên Linh, mịt mờ lắc đầu với hắn.
Đương nhiên, tiểu động tác của hai người không cách nào qua được hai mắt Diệp Hiên, chỉ là hắn cũng không thèm để ý những râu ria không đáng kể, giờ phút này tâm tư đều đặt trên đệ cửu kiếp.
- Đa tạ chư vị bẩm báo.
Diệp Hiên trầm tư một phen, chắp tay thi lễ hướng đám người, kế tiếp đám người cũng không nói gì nữa, một trận tiệc rượu qua loa coi như thôi, mấy người La Hầu Nguyên Linh cũng cáo từ rời đi.
...
Thiên Tôn cung.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không, hắn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong mắt có vẻ trầm trọng không cách nào tiêu tan, một luồng khí tức ngột ngạt càng là bồi hồi quanh người hắn.
- Cửu kiếp Thiên Đạo đáng sợ như thế, không trách được Bàn Cổ cuối cùng cũng là thất bại.
Diệp Hiên trầm trọng nói nhỏ.
- Hỗn độn lôi kiếp dùng Tịch Diệt Chiến Y cùng nhục thể của ta hẳn là có thể vượt qua, mà hỗn độn huyền hỏa không biết có thể dựa vào lực lượng thời không để vượt qua, đáng tiếc tịch diệt bản nguyên mới vừa sinh ra, ta mới nắm giữ sơ bộ một luồng lực lượng tịch diệt, hỗn độn lôi hỏa này có thể khiến cho Bàn Cổ vẫn lạc, chắc hẳn cũng sẽ cực kỳ khủng bố.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Trải qua một vạn năm lắng đọng thể xác cùng tinh thần, sợ hãi của Diệp Hiên đối với cửu kiếp Thiên Đạo đã tiêu trừ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không coi trọng đệ cửu kiếp giáng lâm, ngược lại là đang suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Hô!
Một ngụm trọc khí thốt ra từ trong miệng Diệp Hiên, hắn đem tâm tư lo lắng tản ra, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, cho dù hắn suy nghĩ lung tung cũng sẽ chỉ loạn tâm thần của mình.
- Nếu là Bạch Y huynh có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp giúp ta!
Diệp Hiên tự giễu cười nói.
- Ừm? Bạch Y huynh?
Bỗng nhiên, hai mắt Diệp Hiên khẽ giật, trong đầu của hắn oanh minh nổ vang, chỉ cảm thấy chính mình tựa như quên đi một chuyện rất trọng yếu.
- Bạch Y huynh? Bạch Y huynh?
Diệp Hiên thì thào tự nói, hai mắt của hắn dần dần yên tĩnh lại, chỉ là lại tản ra một loại quang mang không cách nào nói rõ.
- Thiên Đạo? Lao tù? Hồn phi phách tán?
Bỗng nhiên, hai mắt Diệp Hiên sáng rõ, như hắn nghĩ đến một chuyện khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
- Ta thực sự là ngu xuẩn a.
Diệp Hiên gầm nhẹ tự trách, thần thái trên mặt toả ra một nét cực kỳ xán lạn.
- Đi!
Ầm ầm!
Ánh mắt Diệp Hiên hưng phấn, bước ra một bước biến mất khỏi Thiên Tôn cung, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn đi nơi nào.
Một bộ y phục màu trắng, giống như trích tiên, tuy là phàm nhân nhưng lại có tài năng kinh trời động đất, dù là trước đây tại mạt pháp Nhân Gian giới cũng đã từng mở ra một con đường tu tiên.
Càng từng là người phàm tục một giới, chế tạo ra Nghịch Tiên Trận Đồ mà cả tiên nhân cũng phải cúi đầu, một bộ bạch y mang phong thái tuyệt thế, mãi mãi khắc sâu trong lòng Diệp Hiên.
Bạch y tuyệt thế, tài tình tung hoành, xem khắp cổ kim trời đất, ngóng nhìn năm tháng trường hà, một thân ảnh ôn nhuận trường tồn bất hủ, dù hắn hồn phi phách tán, nhưng nụ cười kia giống như tiên nhân từ đầu đến cuối quanh quẩn trong lòng Diệp Hiên.
Liễu Bạch Y!
Một quỷ tài kinh thiên địa khóc quỷ thần tuyên cổ, một cái nhân vật tài tình tuyệt thế vô song kinh thiên vĩ địa, hắn mất đi chính là nỗi đau nhức vĩnh viễn trong lòng Diệp Hiên.
...
Bên trên bầu trời, bên trong hoàn vũ.
Diệp Hiên đứng chắp tay, hắn ngóng nhìn cả tòa hồng hoang thiên địa, cả người không hiện gợn sóng, càng không mảy may bắn ra khí thế kinh khủng.
- Thiên Đạo vận chuyển, vạn vật luân hồi, ngươi và ta có thể nói chuyện?
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng.
Gió êm sóng lặng, trời đất im ắng, lời Diệp Hiên nói vừa dứt, nơi trời đất này yên tĩnh vô ngôn, cũng không có bất kỳ người nào đáp lại hắn.
Một nụ cười được phác hoạ từ khóe miệng Diệp Hiên mà ra, chỉ là nụ cười của hắn có phần âm trầm, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ, tu vi bát kiếp Thiên Đạo ẩn ẩn tràn ra, lập tức khiến thời không nơi trời đất này vặn vẹo đến cực điểm, ẩn ẩn có cảm giác sụp đổ.
- Chẳng lẽ còn muốn tự ta bắt ngươi tới hay sao?
Diệp Hiên lạnh giọng nói nhỏ.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên lời, Diệp Hiên vừa dứt, nơi trời đất này rung động ầm ầm, một khuôn mặt hiện ra từ một khe khuất trên bầu trời, một cánh cổng tỏa sáng màu xanh cũng mở ra trước mặt Diệp Hiên.
- Mời.
Mênh mông nặng nề, khí tức cổ phác, âm thanh Thiên Đạo truyền đến bên tai Diệp Hiên, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó một bước bước vào bên trong quang môn, cả người cũng biến mất giữa trời đất.
...
Đây là một mảnh không gian tối tăm mờ mịt, không có bốn phía trên dưới, không có thương khung đại địa, vỏn vẹn chỉ là từng sợi khí tức hỗn độn đang lượn lờ, càng có Thiên Đạo lôi âm thỉnh thoảng nổ vang trong không gian nơi này.
Một đoàn vầng sáng hỗn độn khí lưu màu trắng chìm nổi bên trong, tản ra khí tức tối nghĩa không rõ, vỏn vẹn khiến linh hồn người ta nhìn như muốn vỡ nát.
Ông!
Hư không cuồn cuồn gợn sóng, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước vầng sáng màu trắng, không gian thần bí nơi này cũng lập tức ngưng trệ, một cỗ không khí trầm trọng sinh sôi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận