Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1199 - Chặn giết



Chương 1199 - Chặn giết




Thương thiên vô biên, xuyên qua hư không, Trương Hành xếp bằng trong ngọc xa màu đen, ba đại Quỷ Đế ngồi hai bên điều khiển, chín đầu âm long lôi kéo xe ngọc ù ù lướt đi trên bầu trời.
- Bệ hạ, Thanh Minh kia vậy mà có thể đánh ngang tay với ngươi, xem ra người này tất sẽ trở thành đại địch của chúng ta, chỉ sợ khi Hoa Bỉ Ngạn nở, hắn sẽ xuất thủ cướp đoạt.
Quỷ Đế phương Nam lên tiếng than nhẹ.
- Đúng vậy bệ hạ, tu vi của người này khó lường, càng có Minh Hà Lão Tổ cùng hắn một đường, nếu bọn họ cùng nhau xuất thủ, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ lâm vào trong khổ chiến.
Quỷ Đế phương Tây lo lắng nói.
- Chưa từng nghe qua Thanh Minh Phật Tổ này, nhưng lại đột nhiên xuất hiện, đợi ta tìm hiểu lai lịch của hắn, nhìn xem người này đến cùng có nguồn gốc gì.
Quỷ Đế Thần Đồ phương đông lạnh lùng nói.
- Hừ!
Trong xe ngọc màu đen, Trương Hành khẽ vuốt tiểu đỉnh trong tay, khóe miệng lộ ra một nét tàn khốc nói:
- Thanh Minh này quả thật lợi hại, nhưng hôm nay bản đế còn chưa thể hiện ra hết uy năng của bảo bối, bản đế chân chính lo lắng chính là Mạnh Bà cùng Chuyển Luân Vương, hai người bọn họ mới là kình địch của bản đế.
Nghe lời Trương Hành nói, ba vị Quỷ Đế vội vàng cúi đầu nói:
- Bệ hạ có bảo vật này trong tay, cho dù Mạnh kia Bà cùng Chuyển Luân Vương xuất hiện tất cũng không phải đối thủ của bệ hạ.
Là người đều thích lời nịnh nọt, Trương Hành cũng không ngoại lệ, có vẻ đắc ý cười nói:
- Các ngươi nói rất đúng, Thanh Minh này quả thật khó giải quyết, nhưng bất quá bản đế còn không để hắn đặt vào mắt, đến lúc đó hắn có can đảm đối địch với bản đế, hắn nhất định phải chết trước bảo bối này trong tay ta.
Đùng!
Bỗng nhiên, một cơn gió lớn thổi tới, trăm vạn dặm trời cao bỗng nhiên tối sầm, từng đạo trận văn thần bí đan xen ngang dọc tám hướng trời đất, trong mây đen vô tận có những lôi quang màu đen quỷ dị lóe lên.
- Ừm?
Tình trạng đột phát như thế khiến Trương Hành cùng ba đại Quỷ Đế khẽ giật mình, chín đầu âm long ngoảnh lại, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét, giống như phía trước có một sự vật cực kỳ khủng bố khiến bọn chúng e ngại không tiến.
- To gan, đạo chích phương nào dám cố lộng huyền hư ở trước mặt bản đế?
Trương Hành ầm ầm đứng dậy, đưa mắt nhìn phía trước, chỉ thấy một thân ảnh u ám chặn đường đi của hắn.
Phong thiên khốn địa, hắc ám vô biên, bầu không khí áp lực mà nặng nề sinh sôi nảy nở ở một vùng thiên địa này, thân ảnh phía trước như sương như ảo, khiến cho người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn như thế nào.
Đông —— đông —— đông.
Sắc mặt Trương Hành dần dần ngưng trọng lại, bởi vì trái tim hắn đang đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán hắn.
Không chỉ Trương Hành, tam đại Quỷ Đế càng không chịu nổi, thể xác và tinh thần của bọn họ đều đang run rẩy, giống như thân ảnh mơ hồ không rõ phía trước này chính là một sự tồn tại khủng bố không tên, giống như miệng của Thao Thiết, lúc nào cũng có thể nuốt bọn họ vào.
- Đạo hữu là thần thánh phương nào, vì sao ngăn cản đường đi của bản đế?
Trương Hành bất giác lau mồ hôi lạnh trên trán, đặt Tiểu Đỉnh bảo vệ trước người, chỉ vì thân ảnh phía trước này khiến hắn có cảm giác cực kỳ bất an, loại cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn.
- Mới qua nửa ngày, ngươi đã quên ta rồi?
Một thanh âm bình tĩnh vang lên trong thiên địa, chỉ thấy thân ảnh này dạo bước trên hư không đi về phía đám người Trương Hành, sương mù quanh người cũng dần dần tan đi.
- Thanh Minh?
Khi nhìn thấy dung nhan của người tới, hai mắt Trương Hành trợn tròn, trong miệng phát ra âm thanh nghi ngờ, dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, người vừa mới trải qua một cuộc đại chiến với mình, bây giờ lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
- Hắn không phải là người trong Phật giáo.
Bỗng nhiên, lúc Trương Hành đang trong trạng thái nghi ngờ, Đông Phương Quỷ Đế Thần Đồ lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên, chỉ vì giờ phút này quanh thân Diệp Hiên hoàn toàn không có bất kỳ phật quang nào, không những thế còn tản ra một loại sát khí hung tàn.
- Ngươi nói rất đúng, ta thực sự không phải là người trong Phật giáo.
Diệp Hiên mỉm cười, chỉ là nụ cười của hắn cực kỳ trong trẻo, càng ẩn chứa một loại khủng bố không nói nên lời, bầu trời trong vòng trăm vạn dặm còn có lôi đình màu đen lóe ra.
- Ngươi rốt cuộc là người nào?
Trương Hành dù cuồng vọng, nhưng hắn cũng không ngu ngốc, đương nhiên cảm nhận được chuyện này cực kỳ không đúng, điều này cũng khiến hắn sắc bén gào thét với Diệp Hiên.
- Ta là ai?
Diệp Hiên khoanh tay mà đứng, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là thân thể hắn bỗng nhiên biến hóa, dung nhan vốn có cũng hiện ra.
- Ngươi có thể nhận ra ta là ai không?
Diệp Hiên một thân hắc y, ba ngàn sợi tóc buông xuống sau đầu, thiên địa cuồng phong thổi tới làm cho sợi tóc của hắn cũng tung bay theo gió, vạt áo màu đen không ngừng phiêu dật.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Khi Trương Hành nhìn thấy dung mạo vốn có của Diệp Hiên, hai tròng mắt hắn hiện ra vẻ hoang mang, hắn mơ hồ có cảm giác đã gặp Diệp Hiên ở nơi nào đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nhớ không ra.
- Không thể nào.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, điều này cũng làm cho sắc mặt Trương Hành biến đổi, lại nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Quỷ Đế Thần Đồ trắng bệch không còn giọt máu, cả người lập tức ngã ngồi xuống đất, giơ cánh tay lên run rẩy chỉ vào Diệp Hiên, giống như nhìn thấy một thứ khiến hắn sợ hãi đến cực điểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận