Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 528 - Xuất quan



Chương 528 - Xuất quan




Tám chữ to dầm dề máu bắt mắt dị thường, khi mà đám người Lý hoàng hậu đi tới nơi đây, chỉ thấy Triệu Lâm đã quỳ sát ở trước tấm bia đá đỏ, đang điên cuồng dập đầu trước cấm địa.
- Vãn bối Triệu Lâm, là quân chủ đương đại của Tiểu Thánh quốc, trăm vạn đại quân Ngạo Lai quốc áp cảnh, Tiểu Thánh quốc ta gặp phải đại kiếp diệt quốc, nếu như trong cấm địa thật sự có tồn tại nội tình của Triệu thị nhất mạch ta....
Triệu Lâm giống như rơi vào điên cuồng, không ngừng nói gì đó với cấm địa, càng không ngừng dập đầu, nhưng lại chẳng bao giờ đạt được bất kỳ lời đáp lại nào.
- Bệ hạ.
Nhìn cái trán Triệu Lâm đổ máu, Lý hoàng hậu lại không đành lòng, bước nhanh đi tới bên cạnh Triệu Lâm, nói:
- Bệ hạ, ngài mau đứng lên đi, nếu như giữa chốn cấm địa này thật có tồn tại nội tình Tiểu Thánh quốc ta, năm đó phụ hoàng lâm chung đã nhất định giao phó con cháu đời sau rồi.
- Không đúng, nhất định không đúng, giữa cấm địa này nhất định có một vị cao nhân, năm đó phụ hoàng mặc dù không có nói rõ, nhưng ta không thể quên được đôi mắt của người, mãi mãi cũng không thể quên được.
Triệu Lâm điên cuồng tự nói.
- Phụ hoàng rất sợ, kia... Là một ánh mắt tràn đầy kính úy... Ta... Ta chưa từng thấy qua phụ hoàng thất kinh như vậy....
Chợt, Triệu Lâm gắt gao nắm lấy bả vai Lý hoàng hậu lay động nói:
- Nàng có biết năm đó đại hoàng tử chính là đi nhầm vào cấm địa, phụ hoàng đã tận tay bóp chết đại hoàng tử?
- Đại hoàng tử à?
- Đây chính là nhi tử phụ hoàng thương yêu nhất, nhưng là phụ hoàng lại tự tay giết hắn, giết hắn.
Triệu Lâm như điên tự nói, cả người đều lâm vào trong một loại sợ hãi không tiếng động, giống như lần nữa nhớ lại hình ảnh năm đó, cơ thể đều đang hơi run rẩy.
- Nhưng... Nhưng chuyện này thì có liên quan gì cùng bệ hạ cơ chứ?
Lý hoàng hậu đương nhiên biết chuyện này, nhưng nàng mười phần không được hiểu được vì sao Triệu Lâm lại lần nữa nhắc tới việc này.
- Chuyện này làm sao lại không có quan hệ cùng ta? Bởi vì năm đó chính là ta dẫn đại hoàng tử vào cấm địa.
Triệu Lâm đau khổ cười một tiếng, cũng để cho sắc mặt Lý hoàng hậu đại biến, nàng làm sao cũng không ngờ Triệu Lâm vậy mà lại làm ra chuyện hèn hạ này.
- Quá khứ, tất cả đều đã trôi qua rồi, bệ hạ không nên nhắc lại.
Lý hoàng hậu ôm Triệu Lâm vào trong ngực, cố gắng hết sức làm cho giọng của mình nhu hòa, không ngừng trấn an Triệu Lâm.
- Không được, nhất định phải nói, năm đó sau khi phụ hoàng giết đại hoàng tử, người cũng đã quỳ ở đây giống như bây giờ, giống như đang xin lỗi với một ai đó, khi đó ta đã biết chốn cấm địa này nhất định có một nhân vật không tầm thường tồn tại.
Đôi môi Triệu Lâm cũng đã tái nhợt, âm thanh vô cùng chắc chắc.
Một ngày này Triệu Lâm nói rất nhiều bí mật, cũng để cho Lý hoàng hậu nghe thấy mà trong lòng cũng phải run sợ, chỉ là hiện tại cái gì cũng đều không quan trọng nữa, bởi vì ba ngày sau Tiểu Thánh quốc sẽ không còn tồn tại.
Chiều tà chập tối, màn đêm buông xuống, Triệu Lâm cuối cùng cũng thối lui, bởi vì cho dù hắn khẩn cầu như thế nào đối với trong cấm địa, cũng không có đạt được nửa điểm đáp lại.
...
Ba ngày sau.
Nước nát nhà tan, những tiếng khóc than chấn động cả trời.
Cửa thành Tiểu Thánh quốc bị phá tan, trăm vạn đại quân tiến quân nhanh chóng, không biết bao nhiêu bách tính chết thảm ở trong thành, số lượng lớn quân sĩ Ngạo Lai quốc đốt giết cướp đoạt, cũng để cho đô thành rơi vào trong gió tanh mưa máu.
Hoàng cung.
Đại tướng quân Ngạo Lai quốc suất lĩnh ba chục ngàn đại quân tiến quân nhanh chóng, mỗi một đao chém ra đều muốn mang đi số lượng lớn sinh mệnh, nhìn thấy cung nữ phi tử tư sắc không tầm thường, càng thu sạch, đợi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ về từ từ hưởng dụng một phen.
Ầm!
Cửa cung nổ nát vụn, đại tướng Ngạo Lai quốc bước vào như bay, nhưng một màn đập vào mi mắt lại làm cho hắn ngẩn mặt ra, sau đó lại khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tàn khốc.
- Triệu Lâm tiểu nhi, bản tướng quân vốn tưởng rằng ngươi đã bỏ trốn, không ngờ ngươi còn có chút khí phách quân vương, vẫn còn ở lại hoàng cung.
Tướng quân Ngạo Lai quốc cười lạnh nói.
Trên đế tọa, Triệu Lâm người mặc Cửu Long Đế Bào, trên khuôn mặt hắn cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, đôi mắt nhìn về phía tướng quân Ngạo Lai quốc cũng đầy bình tĩnh.
- Trẫm là Thiên Tử, mặc dù trở thành quân vương của vong quốc, cũng muốn cùng tồn vong cùng quốc gia.
Triệu Lâm uy nghiêm lên tiếng.
- Ha ha!
Ngạo Lai quốc tướng quân khinh miệt cười to, sau đó lại nhìn xung quanh hai bên, nói:
- Tôn nghiêm của ngươi trong mắt ta cũng chỉ là chó má, hôm nay không chỉ có ngươi phải chết, mà Triệu thị nhất mạch ngươi tất cả đều phải chết.
- Lý Quảng, ngươi là Thượng tướng quân Ngạo Lai quốc, có lời truyền rằng ngươi giết người đầy đồng, mỗi một chỗ đi qua đều là hoang tàn, nếu như ngươi đã muốn diệt Triệu thị ta, như vậy thì theo trẫm tới đi.
Triệu Lâm đứng dậy khỏi đế tọa, bước chậm đi tới Ngự Hoa Viên, mà Lý Quảng lạnh lùng cười một tiếng, căn bản không sợ Triệu Lâm đùa giỡn hoa chiêu gì, bởi vì đô thành đã bị trăm vạn đại quân hắn suất lĩnh vây quanh, không ai có thể cứu mạng Triệu thị nhất mạch được.
Phần cuối Ngự Hoa Viên, thạch bi đỏ thẫm bắt mắt dị thường.
Tất cả thành viên Triệu thị nhất mạch đều ngồi ở hai bên trái phải thạch bi, khi Triệu Lâm bước chậm đi tới trước mặt tộc nhân, đôi mắt vẫn nhìn về phía sâu trong cấm địa, hiện ra một tia ước ao sau cùng.
Cùng đường, tử chiến đến cùng, Triệu Lâm biết mình đã đi tới đường cùng, hiện tại chỉ có người trong chốn cấm địa này mới có còn có thể ngăn cơn sóng dữ, đây cũng là vì nguyên nhân sao hắn để cho tộc nhân nối dòng tụ tập ở chỗ này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận