Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 637 - Ước hẹn trăm năm (2)



Chương 637 - Ước hẹn trăm năm (2)




- Ha ha.
Khổng Tuyên mỉm cười, đôi mắt hơi lộ ra phiêu hốt, nói:.
- Tước Nhi, ngươi có phải cho rằng ta chịu Diệp Hiên khích tướng?
- Tước Nhi không dám.
- Trong lòng nha đầu ngươi rõ ràng nghĩ như vậy lại không dám thừa nhận, lẽ nào chủ nhân làm ngươi sợ hãi như thế?
Khổng Tuyên chế giễu cười một tiếng.
- Tước Nhi biết chủ nhân tất có chủ ý của mình, sao dám phỏng đoán suy nghĩ của chủ nhân.
Kim sắc tước điểu ngượng ngập nói.
Khổng Tuyên gật đầu mỉm cười nói:.
- Ngươi không có phát hiện à, Diệp Hiên rất giống ta lúc còn trẻ, trên người hắn có một loại tín niệm vĩnh viễn không nói bại, ta thấy hắn thật giống như nhìn thấy ta lúc còn trẻ.
- Chẳng qua ta quá chính trực, trong mắt không được phép có nửa hạt cát, vô tận thời gian trôi qua, không biết ăn bao nhiêu thua thiệt, càng bị Thánh nhân tính kế, nhưng Diệp Hiên người này cương nhu hòa hợp, tuyệt đối không phải vật trong ao, hôm nay ta muốn kết với hắn một phần thiện duyên, tương lai hắn có thể giúp ta giúp một tay.
Nghe thấy Khổng Tuyên nói, kim sắc tước điểu hơi ngẩn ngơ, sau đó thông suốt nói:.
- Chủ... Chủ nhân, hắn còn chưa đến Đại La Kim Tiên, tuy chiến lực vô song, nhưng hắn làm sao có thể trợ giúp ngài?
Khổng Tuyên thở dài, nhìn tám phương thiên địa xa xa, nhỏ giọng thì thầm:.
- Trong tam giới không thiếu hạng người thiên tư yêu nghiệt, nhưng ta chưa từng thấy qua người như Diệp Hiên, không quản hắn có phải nhân vật chính trong Vô Lượng Lượng Kiếp hay không, trực giác của ta nói cho ta biết, người này tương lai tuyệt đối không phải phàm tục, hắn có thể thành thánh cũng không phải không có khả năng.
- Thành thánh?
Kim sắc tước điểu hoảng sợ nói nhỏ, nàng làm sao cũng không ngờ Khổng Tuyên dĩ nhiên đánh giá Diệp Hiên cao như thế, thật làm cho nàng chấn động.
- Không sai, chính là thành thánh, trong trời đất này còn có một Thánh nhân quả vị, nhưng vô tận thời gian trôi qua, Thánh nhân cuối cùng này lại lại chưa bao giờ xuất hiện...
- Trực giác của ta nói cho ta biết, Diệp Hiên có thể thành thánh, hôm nay nhìn như ta bị hắn khích tướng, kỳ thực cũng đang biến tướng lấy lòng, nếu ta không tìm cái lý do rời khỏi, để cho sinh linh tam giới biết ta hèn mọn kết giao hắn, đây chẳng phải để người ta cười nhạo?
Khổng Tuyên tự giễu cười nói.
- Nhưng... Nhưng mà... Nhưng mà bất kể nói thế nào ngài cũng là người của Linh Sơn, Quan Âm cầu cứu ngài, mà ngài buông tay không quản, chỉ sợ không tiện giao phó cho Linh Sơn bên kia, nếu như.....
- Hừ!
Không đợi kim sắc tước điểu nói xong, Khổng Tuyên hừ lạnh ngắt lời.
- Thánh nhân không ra, Chuẩn Thánh tiềm tu, Đa Bảo Như Lai hắn có thể làm gì ta, nếu như dám huyên náo nửa câu, vậy đánh xuyên qua Đại Lôi Âm Tự của hắn là được.
Khổng Tuyên, tuyệt đại nhân kiệt, thông thiên đại năng, càng là một vị nhân vật vô pháp vô thiên, hôm nay âm thầm kết thiện quả với Diệp Hiên, kỳ thực đã mơ hồ dựa vào Diệp Hiên.
Nhưng Khổng Tuyên thân là cường giả Đại La, càng được xưng là Đạo tổ, không thể khom lưng lấy lễ tương giao Diệp Hiên, cũng chỉ đợi khi Diệp Hiên có thực lực so tài với hắn, hai người mới chân chính nói chuyện với nhau.

Thông thiên lĩnh, Cửu Yêu động.
Diệp Hiên khôi phục lúc dung mạo đầu ngồi trên chủ vị, mười đại Yêu Vương đứng ở hai bên trái phải, Thân Công Báo thì trầm tĩnh ngồi ở mổ bên, chỉ có Thái Bạch Kim Tinh đang quỳ ở dưới, run lẩy bẩy.
Thái Bạch Kim Tinh, thượng tiên Thiên Đình, thân tín của Ngọc Đế, từ khi có Thiên Đình đến nay, tuy Thái Bạch Kim Tinh tu vi không cao, nhưng lại là người đại diện nói chuyện cho Ngọc Đế lão nhi.
Hôm nay Thái Bạch Kim Tinh bày ra vẻ mặt đau khổ, trong mắt càng có vẻ tuyệt vọng, bởi vì hắn biết, mình hôm nay rất có thể sẽ hồn phi phách tán mà chết.
Người, cũng không muốn chết, ngay cả Thái Bạch Kim Tinh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Thái Bạch Kim Tinh biết, ở trước mặt hắn chính là Đông Cực Đế Quân, một vị nhân vật thông thiên triệt địa, hơn nữa nhân vật này thế bất lưỡng lập với Ngọc Đế, hắn như thế nào có thể còn sống sót?
Cộc cộc cộc.
Ngón tay Diệp Hiên gõ bàn, tạo ra âm thanh theo tuần hoàn, cũng đánh vỡ bình tĩnh trong Cửu Yêu động.
- Lão bề tôi dập đầu cho Đế Quân.
Thái Bạch Kim Tinh hèn mọn lên tiếng, nặng nề khấu đầu cho Diệp Hiên ba cái, nhưng thân thể run rẩy chứng minh tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh, đang rất sợ hãi.
Nhìn Thái Bạch Kim Tinh quỳ sát ở phía dưới, đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, khóe miệng hiện ramỉm cười quỷ dị, làm cho người liếc nhìn đã sinh ra tâm thần bất định, cũng không biết trong lòng Diệp Hiên suy nghĩ cái gì.
- Thái Bạch Kim Tinh, theo lý mà nói ngươi là người của Ngọc Đế, bản đế giết ngươi cũng không gì đáng trách, chỉ là bản đế cũng không yêu thích sát lục, đang suy nghĩ đến cùng muốn giết ngươi hay không.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Nghe thấy Diệp Hiên nói, đôi mắt Thái Bạch Kim Tinh chuyển động, đáy mắt xẹt qua ý vui, biết Diệp Hiên cũng không muốn giết hắn, nếu không thì sao nói nhảm với hắn nhiều như vậy?
- Đế Quân minh giám, lão bề tôi chưa từng đối nghịch với Đế Quân, chỉ là Ngọc Đế bệ hạ muốn giết ngài, lão bề tôi cũng chỉ là khôi lỗi trong tay hắn, cũng chỉ có thể y theo ý chỉ Ngọc Đế bệ hạ hành sự mà thôi.
Thái Bạch Kim Tinh run giọng giải thích.
Khúm núm, sợ chết, đây là tư thế của Thái Bạch Kim Tinh, mười đại Yêu Vương và Thân Công Báo cười nhạt bàng quan, trong mắt xẹt qua vẻ khinh miệt.
- Đế Quân, loại tiểu nhân này rất sợ chết, trực tiếp đánh giết là được.
Thân Công Báo thấp giọng nói.
- Thân Công Báo, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh đại biến, lên tiếng quát Thân Công Báo, khóe mắt hơi liếc qua không ngừng nhìn Diệp Hiên, rất sợ Diệp Hiên thật nghe Thân Công Báo kiến nghị giết mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận