Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 197 - Một người hiền lành



Chương 197 - Một người hiền lành




Cố Hiểu Hiểu hơi nhíu đôi mi thanh tú, lôi kéo tay Diệp Hiên bước đi, điều này cũng làm cho thiếu niên bất đắc dĩ cười khổ, cũng chỉ có thể bước nhanh đi cùng hai người.
...
Tiểu Hà thôn, bởi vì ở bên bờ Đông Hải, thôn dân nơi này đều là bắt cá mà sống, tuy cuộc sống không phải rất giàu có đầy đủ, nhưng là có thể tự cấp tự đủ, so với đô thị to lớn phồn hoa, thiếu đi một phần huyên náo, lại nhiều hơn một loại cảm giác ninh tĩnh bình yên.
Lúc này đêm cũng đã muộn, từng nhà đang nhóm lửa làm cơm, mịt mù khói bếp mọc lên, cũng làm cho Tiểu Hà thôn mang đến bừng bừng tức giận.
- Cố nha đầu trở về.
Một ông bác hiền hòa chào hỏi hai chị em Cố Hiểu Hiểu.
- Nhóc con Bắc Thần, người này là ai vậy?
Còn có bà cô hỏi lai lịch Diệp Hiên.
- Anh ta sao, tên đầu gỗ, là một tên ăn mày mà chị của cháu nhặt về.
Cố Bắc Thần vẫn là thiếu niên tâm tính nhảy thoát, rất bất mãn khi thấy chị mình mang một người ngoài trở về nhà, đối mặt với câu hỏi của thôn dân, hắn đã trực tiếp quăng cho Diệp Hiên một cái danh hiệu.
- Nhóc con, nếu em ở đây làm càn như vậy, xem lúc trở về nhà chị làm sao xử lý em.
Cố Hiểu Hiểu lấy ra phong phạm của người làm chị, nghiêm khắc trách cứ thiếu niên.
Nghe mấy lời nghiêm nghị của chị gái, Cố Bắc Thần le le đầu lưỡi, nói:
- Được rồi, em biết sai rồi, em sắp chết đói tới nơi rồi, chúng ta mau nhanh trở về nhà đi.
Vừa nói chuyện, thiếu niên cũng vội chạy về nhà trước, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu, gắt gao lôi kéo tay Diệp Hiên cũng nhanh đi về nhà.
Nơi cuối Tiểu Hà thôn, một căn nhà ngói hai tầng hơi lộ ra vẻ đổ nát đứng sừng sững ở đây, bức tường hơi loang lổ, cánh cổng rỉ sét cũng có chút rách nát, hiển nhiên căn nhà này cũng đã qua nhiều năm rồi.
Khi Cố Hiểu Hiểu mở cổng ra, ba người cùng nhau bước vào trong nhà.
Trong nhà hai chị em.
Đồ dùng trong nhà khá cũ kỹ, giống như là từ thế kỷ trước để lại, ở dưới ánh đèn hơi mờ tối chiếu rọi xuống, càng mang đến cho người ta một loại cảm giác căn nhà chỉ có bốn bức tường, cũng chứng minh cuộc sống của hai người rất là túng quẫn.
- Tốt nhất cậu nên ngồi yên ở chỗ này, không được lộn xộn đấy, bây giờ tôi đi làm cơm, nếu như lúc tôi quay lại mà phát hiện cậu chạy loạn khắp nơi, hôm nay sẽ phạt không cho phép cậu ăn cơm tối, nghe không?
Đem Diệp Hiên đặt ở trên ghế, Cố Hiểu Hiểu giống như dọa một đứa trẻ ba tuổi, không ngừng căn dặn Diệp Hiên, sau đó lại thay một chiếc váy rồi đi vào nhà bếp nhóm lửa, bắt đầu làm cơm tối.
Trước bàn cơm.
Thiếu niên Cố Bắc Thần ngồi ở trên ghế rất l buồn chán, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên ngây người ngồi đối diện, mái tóc đen thùi lại che lấp dung mạo hắn, trong lòng càng là bắt đầu bướng bỉnh.
- Để tôi nhìn một chút xem tên đầu gỗ anh trông như thế nào!
Thiếu niên vui cười lên tiếng, thận trọng đi tới bên cạnh Diệp Hiên, đưa tay muốn vén mái tóc Diệp Hiên ra.
Chợt!
Một đôi tay như ngọc lặng yên bóp lấy cổ Cố Bắc Thần, trực tiếp nhấc hắn lên tới giữa không trung, mà đôi mắt sau mái tóc kia, càng là đang nở rộ ra một tia sáng mang cảm giác tàn khốc mà lạnh lùng.
- Chị, cứu mạng.
Thiếu niên lên tiếng kêu to, tức thì làm cho Cố Hiểu Hiểu đang ở trong phòng bếp vội vàng chạy ra, khi cô nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên trướng hồng, không ngừng giãy dụa ở trong tay Diệp Hiên, cô liền vội vàng đi tới trước người Diệp Hiên, lo lắng nói:
- Nhanh... Mau thả nó xuống.
Hung quang trong mắt Diệp Hiên phai đi, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Cố Hiểu Hiểu, thuận tay buông thiếu niên ra, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa.
- Này, trời đã muộn như thế, cậu còn muốn đi đâu?
Không đợi Diệp Hiên đi ra khỏi cửa, Cố Hiểu Hiểu đã vội vàng ngăn ở trước mặt hắn.
- Nơi đây... Không phải nơi tôi lớn lên!
Giọng Diệp Hiên trầm thấp.
- Cậu muốn đi cũng được, thế nhưng trời đều đã muộn như thế, đợi đến ngày mai tôi đưa cậu đi không phải tốt nhất sao?
Cố Hiểu Hiểu là một cô nương tâm địa thiện lương, cô biết rất rõ, Tiểu Hà thôn là nơi không có đèn đường, huống hồ phía ngoài nói đường gồ ghề, nếu như Diệp Hiên xảy ra chuyện gì nguy hiểm, lương tâm của cô cũng sẽ khó an được.
- Khụ khụ khụ. Chị, anh ta suýt chút nữa đã bóp chết em rồi!
Thiếu niên không ngừng ho khan, hiển nhiên đã bị hành động của Diệp Hiên làm thành ra thế này.
- Cái tên nhóc này, trước đó cậu ta còn rất tốt, nhất định là em đã làm chuyện gì, mới để cho người ta biến thành như vậy.
Cố Hiểu Hiểu làm sao lại không được hiểu được cái đứa em bướng bỉnh này của mình, tuy cô không nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được, nhất định là em trai mình đã chuyện gì đó, mới xảy ra chuyện vừa rồi kia.
- Thôi đi, em chỉ là muốn nhìn một chút xem anh ta trông như thế nào, ai nghĩ đến anh ta lại dữ dội như vậy!
Thiếu niên lắp bắp nói.
- Đến đây, đi vào ăn tối cùng chúng tôi, chờ ngày mai trời vừa sáng, tôi sẽ đưa cậu đi đến Huyền Kính Ti trong trấn.
Không đợi Diệp Hiên từ chối, Cố Hiểu Hiểu lại lần nữa lôi kéo cánh tay hắn, đặt hắn ngồi trước bàn cơm, sau đó lại nhanh chóng từ bưng cơm nước ra.
- Oa, chị, chị làm thịt kho tàu cá chép?
Cố Bắc Thần đến cùng cũng chỉ là một thiếu niên đơn thuần, vừa nhìn thấy món ngon trên bàn đã tức thì quên đi chuyện vừa rồi, cầm đũa lên muốn miệng lớn cắn ăn.
- Tiểu tử ngốc, đây là cho cậu ta!
Cố Hiểu Hiểu thuận tay khẽ lấy chiếc đũa của thiếu niên, cũng để cho sắc mặt thiếu niên buồn khổ, bất mãn nói:
- Chị thật bất công, đối với một người ngoại chị lại còn tốt hơn với em.



Bạn cần đăng nhập để bình luận