Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 198 - Thời gian bình tĩnh (1)



Chương 198 - Thời gian bình tĩnh (1)




Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của em trai, Cố Hiểu Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu, cô gắp cái đầu cá để vào trong chén thiếu niên, an ủi:
- Nhóc con, người ta là khách, hơn nữa trạng thái tinh thần của cậu ta không được tốt, không phải chúng ta hẳn là nên chiếu cố cho cậu ấy sao?
- Chị, em biết rồi!
Thiếu niên tuy bướng bỉnh, nhưng cũng biết tỷ tỷ rất không dễ dàng, khéo léo ăn cơm nước, cũng dần dần an tĩnh lại.
- Mặc dù không biết cậu tên là gì, nhưng nếu cậu đã có thể tới nhà của chúng tôi, vậy đây cũng chính là duyên phận của chúng ta rồi, cậu ăn nhiều một chút.
Cố Hiểu Hiểu vừa nói chuyện, lại không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Diệp Hiên, mà chính mình thì lại ăn cơm cùng dưa muối, nụ cười trên mặt lại tỏa sáng như ánh mặt trời.
Nhìn một màn trước mắt này, cặp mắt đục ngầu của Diệp Hiên có hơi sáng lên, hắn chăm chú nhìn Cố Hiểu Hiểu, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, mà sau đó cũng cầm đũa lên, đưa miếng thức ăn vào trong miệng.
- Ăn ngon không?
Nhìn thấy Diệp Hiên ăn thức ăn của mình làm, Cố Hiểu Hiểu mỉm cười nói.
Diệp Hiên tinh tế mút nhai, nhưng chỉ ăn được hai miếng thì đã thả đũa xuống, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu hơi ngẩn ra nói:
- Là tôi làm không hợp khẩu vị của cậu sao?
- Cô... Rất hiền lành!
Diệp Hiên yên lặng thở mấy hơi, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu.
- Nhưng… người hiền lành ở thế giới này, nhất định sẽ gặp nhiều tai nạn!
Diệp Hiên khàn khàn lên tiếng, đem miếng cá trong đưa đến trước mặt hai chị em cô, mà sau đó lại lần nữa yên lặng không tiếng động.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Cố Hiểu Hiểu ngẩn ngơ, vẻ khổ sở xẹt qua đáy mắt.
- Năm tôi mười tuổi, bố mẹ chúng tôi gặp tai nạn trên biển mà qua đời, tuy chúng tôi không có cha mẹ, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng, thế giới này có tình yêu, nếu như cậu có thể dùng thiện lương đi đối mặt với thế giới, thế giới cũng sẽ dùng thiện lương tới đối đãi với chúng ta.
Cố Hiểu Hiểu nói đến đây, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hạnh phúc, chỉ vào cái căn nhà này nói:
- Cậu thấy nhà chúng tôi chứ, đây là các thôn dân đã giúp chị em chúng tôi sửa chữa, bởi vì tất cả bọn họ đều rất thiện lương, nên mới có thể để cho chị em chúng tôi có một chỗ nương thân. Cho nên tôi vẫn luôn tin tưởng, cho dù tương lai có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần chúng ta lòng mang thiện lương, nhất định sẽ đạt được báo đáp.
- Đúng vậy, tôi và chị tôi đều lập lời thề phải trở thành một người hiền lành, hơn nữa sau này phải có thật nhiều thật nhiều tiền, lại giú các thôn dân sửa chữa nhà cửa, để cho bọn họ có thể may mắn hạnh phúc được sống một cuộc sống tốt!
Thiếu niên dõng dạc.
Hai mắt chân thành, khuôn mặt hạnh phúc, khi Diệp Hiên thấy một màn như vậy, tâm linh của hắn cũng hung hăng xúc động, hắn có chút không hiểu, rõ ràng gia cảnh chị em hai người gian khổ như thế, mà cha mẹ cũng đều đã gặp nạn mà chết, vì sao bọn họ lại vẫn là người hiền lành như thế này?
- Tôi thờ phụng nhân tính bản ác, thế giới này ngoại trừ chính mình thì không có ai có thể tin tưởng!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nói ra một câu, cũng để cho chị em hai người ngẩn ra.
- Cậu sai rồi, nếu như cậu dùng chân thành đi đối đãi với mỗi người, bọn họ nhất định sẽ lấy chân thành đối đãi với cậu!
Cố Hiểu Hiểu tin tưởng vững chắc lý luận của mình.
- Chân thành, thiện lương? Tôi... Dường như chưa bao giờ có.
Đôi mắt Diệp Hiên trở nên bối rối, khí tức quanh người lại càng phát ra bối rối.
Hai chị em này làm cho Diệp Hiên nhìn thấy một thế giới khác, thế giới này hắn xem không hiểu, càng xem không hiểu, hắn càng là muốn không hiểu, rõ ràng cuộc sống của bọn họ thê thảm như thế, vì sao lại cảm thấy hạnh phúc chứ?
Một bữa cơm tối qua loa kết thúc.
Cố Hiểu Hiểu dọn dẹp căn phòng trên lầu cho Diệp Hiên ở lại, chị em hai người cũng trở về phòng mình, Diệp Hiên ngây người ngồi ở trong phòng, hắn nhìn qua cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm xa xa, trong mắt có mê man không nói được.
- Ta chưa bao giờ tin có thiện báo, chỉ tin tưởng mạng ta do ta không do trời, để ta nhìn xem, thế giới này có thiện lương giống như người này hay không.
Diệp Hiên chậm rãi nhắm mắt, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên giường.
Diệp Hiên gặp phải đại kiếp tâm ma huyễn cảnh, tuy có thể qua được kiếp nạn, càng thành tựu Bán Tiên Thể, nhưng sau khi đánh chết người chí thân, làm cho hắn tràn đầy hổ thẹn, đau đớn càng làm cho hắn không ngừng phủ định chính mình!
Hắn không biết mình là đúng hay sai, cũng đang một mực tìm kiếm đáp án!
Diệp Hiên có một cảm giác rất kỳ dị, giống như trong u minh có một âm thanh đang nói với hắn, cô gái Cố Hiểu Hiểu hiền lành này có khả năng sẽ cho hắn câu trả lời mà hắn mong muốn, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không hề rời khỏi nơi này.
Sáng sớm hôm sau.
Một tiếng gà gáy từ trong Tiểu Hà thôn truyền đến, cũng để cho ánh mặt trời từ phía đông chậm rãi mọc lên.
- Đầu gỗ rời giường.
Giọng của thiếu niên Cố Bắc Thần từ ngoài cửa truyền đến, cũng để cho Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, đợi Diệp Hiên từ trong phòng đi ra, trên bàn ăn cũng đã bày điểm tâm.
- Tôi còn không biết cậu tên là gì, cậu đã cũng không muốn nói với tôi, vậy tôi cũng gọi cậu là đầu gỗ được không?
Cố Hiểu Hiểu nhỏ giọng thử dò xét nói.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không có chút đáp lại nào, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu thử dò xét kêu một tiếng, phát hiện Diệp Hiên không có bất kỳ phản ứng gì, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu hơi lộ ra an tâm.
Dù sao, Cố Hiểu Hiểu cũng không thể gọi Diệp Hiên.
Trong lúc dùng bữa sáng cùng hai người, Diệp Hiên cũng hiểu được một việc, thiếu niên ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi và cùng chị đi biển bắt cá, thời gian còn lại đều ở đây đi học tại một ngôi trường trong trấn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận