Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 85 - Trác gia tới chơi (2)



Chương 85 - Trác gia tới chơi (2)




Chỉ là, Cổ Uyển Nhi tâm linh trong sáng, đương nhiên sẽ không tiếp tục hỏi, cô cùng Diệp Hiên trao đổi qua số điện thoại, được Cổ Uyển Nhi đưa tiễn, Diệp Hiên cũng đi ra khỏi cửa phòng đấu giá.
Nhìn Diệp Hiên đã đi xa, Cổ Tường Vân thấp giọng dò hỏi:
- Tiểu thư, có muốn phái người đi theo hắn, tra một chút lai lịch của hắn hay không?
Cổ Uyển Nhi lắc đầu, trong mắt có vẻ trầm trọng, nói:
- Không nên khinh cử vọng động, người này có thể nhìn ra tôi là cổ võ tông sư, mà tôi lại nhìn không thấu tu vi của hắn, tuyệt đối trên ở tôi, nếu để cho người đó phát hiện chúng ta phái người theo dõi, chỉ sợ sẽ có phiền phức rất lớn.
- Nhưng viên thuốc này chúng ta thật muốn lấy ra đi bán đấu giá hay sao?
Cổ Tường Vân trầm giọng nói.
- Đan dược trân quý như vậy, làm sao có thể cầm đi bán đấu giá thật, chẳng qua chỉ là đi một người đi ngang qua sân khấu mà thôi, viên thuốc này đương nhiên phải đưa về gia tộc.
Cổ Uyển Nhi nói chắc như đinh đóng cột.
...
Tuy Diệp Hiên đã đi xa, nhưng cuộc đối thoại của hai người lại rõ ràng rơi vào trong tai của hắn.
Diệp Hiên thích giao tiếp cùng người thông minh.
Không thể nghi ngờ, Cổ Uyển Nhi chính là người thông minh, cô biết người nào có thể động vào, người nào không thể chọc, điều này cũng làm cho Diệp Hiên rất thoả mãn đối với cô gái này.
Còn về chuyện Bồi Nguyên Đan, Diệp Hiên căn bản không có để trong lòng, chỉ cần Cổ Uyển Nhi có thể không ngừng liên tục cung cấp ngọc khí cho hắn, Bồi Nguyên Đan này đưa cho cô cũng không có gì.
Nhưng nếu đối phương sinh lòng tham lam, muốn có ý định gì với hắn, vậy thì kết quả của cô gái này cũng cực kỳ thê thảm.
Chuẩn tắc của Diệp Hiên là, ta đưa cho ngươi mới là của ngươi, ta không có cho ngươi, nếu ngươi muốn mạnh mẽ bắt lấy, vậy kết quả duy nhất chỉ có chết.
Diệp Hiên thu hồi tâm tư, đi thẳng trở về nhà đi, hiện tại trong tay có những ngọc khí này, tuy không thể bố trí ra trận pháp lợi hại nhường nào, nhưng cam đoan an toàn cho người nhà, cũng đủ dư dả.
Bích Vân Hiên, trong nhà Diệp Hiên.
Hoàng hôn buông xuống phía tây, màn đêm dần kéo đến, Diệp mẫu sớm tỉnh lại, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên cơ thể vẫn có một chút suy yếu, trên tinh thần có chút uể oải.
- Linh nhi, anh con đâu?
Diệp mẫu nhẹ giọng nói.
- Anh đi ra ngoài rồi, chắc là cũng sắp trở về.
Diệp Linh Nhi khôn khéo nói.
- Ai!
Diệp mẫu tự nhiên thở dài, trong mắt có một tia phức tạp, ở trong nhà hàng Bột Hải, tuy bà bị thương ngã xuống đất, nhưng ý thức còn có chút mơ hồ, bà biết Diệp Hiên đã giết người, điều này cũng làm cho bà có chút lo lắng thay Diệp Hiên, rất sợ Huyền Kính Ti tìm tới cửa, nhốt Diệp Hiên vào tù.
- Mẹ, mẹ khỏe hơn chút nào chưa?
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Diệp Hiên mỉm cười đi vào trong nhà tới trước người Diệp mẫu.
- Mẹ không sao, chỉ là Hiên nhi.... con…
Diệp mẫu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng làm sao Diệp Hiên có thể không nhìn ra ưu phiền trong mắt Diệp mẫu?
- Mẹ yên tâm đi, mọi chuyện đều đã giải quyết.
Diệp Hiên an ủi.
Nhìn Diệp Hiên mỉm cười, Diệp mẫu biết Diệp Hiên có bí mật của mình, đã không có nói với bà, nếu như tiếp tục hỏi nữa, sẽ chỉ làm Diệp Hiên cảm thấy làm khó dễ mà thôi.
Đông đông đông!
Một tràng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, cũng để cho thần thức Diệp Hiên lan ra, làm cảnh tượng ngoài cửa hiện lên ở trong đầu, Diệp Hiên trực tiếp dặn Diệp Linh Nhi chăm sóc cho mẹ, hắn xoay người đi ra ngoài.
Phòng cửa bị mở ra, chỉ thấy Trác lão gia cùng Trác Quân Đình đứng ở ngoài cửa, khi thấy Diệp Hiên, Trác lão gia càng xấu hổ nói:
- Hôm nay tự ý đến nhà, mong rằng Diệp tiên sinh bao dung.
Nhìn ông cháu hai người trước mặt, sắc mặt Diệp Hiên không một gợn sóng, giống như đã sớm biết người của Trác gia sẽ đến thăm, hắn cũng không trả lời, đi thẳng đến phòng khách, cũng để cho hai ông cháu Trác lão gia bước nhanh theo.
Trong phòng khách.
Diệp Hiên ngồi dựa vào trên ghế xô-pha, hai người Trác lão gia xấu hổ, không biết nên đứng hay là nên ngồi, trong bầu không khí ngột ngạt nơi này, Diệp Hiên trực tiếp đánh vỡ yên lặng nói:
- Tôi không muốn hỏi Trác gia các người và người con gái đó là quan hệ gì, càng không muốn biết hôm nay các người đến đây có mục đích gì.
Diệp Hiên nói đến đây, lại liếc mắt nhìn Trác lão gia thật sâu, tiếp tục nói:
- Bây giờ tôi chỉ muốn biết, tất cả tin tức của Lãnh gia, nếu như các người không muốn nói, hiện tại cũng có thể rời khỏi.
Thái độ Diệp Hiên rất trực tiếp, chỉ cho Trác lão gia hai lựa chọn, hoặc là nói cho hắn biết tin tức về Lãnh gia, hoặc là lập tức rời khỏi nơi đây, điều này cũng làm cho lí do thoái thác mà Trác lão gia chuẩn bị, lúc này toàn bộ đều không đất dụng võ.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ân cứu mạng của ngài....
Không được chờ Trác lão gia tử nói xong, Diệp Hiên đã trực tiếp phất tay ngắt lời nói:
- Khối Ngọc Phù kia là ta lấy hai triệu bán cho Trác gia các người, ta với Trác gia các người cũng không nợ nhau, việc này không cần nhắc lại.
Hiển nhiên, Diệp Hiên căn bản cũng không có cho Trác lão gia dự định chu toàn, điều này cũng làm cho chân mày Trác lão gia gắt gao nhíu chung một chỗ, không biết có nên nói cho Diệp Hiên biết rốt cuộc Lãnh gia là chủng tồn tại gì hay không.
Nhìn Trác lão gia tử do dự bất định, khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt, trực tiếp ra lệnh đuổi khách nói:
- Tôi đã cho qua các ngươi cơ hội, là Trác gia các người không biết quý trọng, các người có thể đi.
Trác lão gia vốn định nói thêm gì nữa, mà khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Diệp Hiên thì lại trực tiếp đem lời nuốt trở về, mà sau đó lại bất đắc dĩ thở dài rồi cùng Trác Quân Đình rời khỏi Diệp gia.
- Anh, bọn họ là ai?
Diệp Linh Nhi từ trong nhà đi ra, mang theo nghi hoặc ở trên mặt.
- Ah!
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, cười lạnh nói:
- Một vài kẻ ngu xuẩn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận