Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 480 - Thanh Thiên trấn



Chương 480 - Thanh Thiên trấn




- Tuyết Nhi, thật xin lỗi, vị tiểu huynh đệ này....
Giọng người đàn ông trung niên hơi lộ ra co quắp, nhưng không đợi hắn nói xong, thiếu phụ đã bước nhanh đi tới trước người hắn, khẽ lên tiếng nói:
- Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, Tuyết Nhi sao dám trách, em sẽ đi mời Vương đại phu.
Thiếu phụ nói xong, lại mặc thêm áo da vừa dầy vừa nặng, đẩy cửa đi ngay.
...
Trong sương phòng, trong lò lửa cháy hừng hực, mang đến sự ấm áp.
Người thanh niên được đặt nằm trên giường, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi ở mép giường bắt mạch cho thanh niên, một nhà ba người đứng ở một bên, hơi khẩn trương nhìn về phía ông lão, không biết vị thanh niên này có còn thể cứu hay không được.
- Mạch tượng rối loạn, đã bị hàn khí tràn vào cơ thể, lão phu đưa một phương thuốc trước, các ngươi dựa theo toa thuốc đi đến dược phòng bên cạnh lấy thuốc, nấu ba chén nước thành một chén, mỗi ngày sớm tối cho hắn uống, liên tục bảy ngày sau, hắn có thể tỉnh lại thì sẽ nhặt về được một cái mạng.
Bác sĩ Vương là bác sĩ duy nhất trong trấn, càng là một người lớn tuổi đức cao vọng trọng, ông viết phương thuốc đưa cho người đàn ông trung niên, đứng dậy muốn rời khỏi.
- Vương đại phu, thực sự làm phiền ngài, số tiền này mặc dù không nhiều, nhưng cũng xin ngài nhận lấy.
Thiếu phụ móc ra một tờ tiền nhăn nhúm, đưa tới cho Vương đại phu.
- Đều là bách tính cực khổ, trong ngày tuyết lạnh này, cuộc sống của các ngươi cũng không dễ chịu, số tiền này coi như cất lại đi.
Vương đại phu khước từ, sau đó cáo từ rời khỏi, cũng để cho một nhà ba người cảm tạ không thôi.
Sau khi Vương đại phu rời khỏi, vợ chồng hai người hơi yên lặng, người đàn ông trung niên chau mày nói:
- Trong nhà cũng không dư dả, dược liệu bảy ngày này....
- Sơn ca không cần lo lắng, Tuyết Nhi còn có một đôi khuyên tai, vừa lúc có thể đi đến hiệu cầm đồ đổi một chút tiền.
- Tuyết Nhi, tuyệt đối không thể, đây chính là vật duy nhất mà mẹ em để lại cho em, chuyện này....
Không đợi người đàn ông trung niên nói xong, thiếu phụ lại nhoẻn miệng cười:
- Cũng chỉ là một đôi khuyên tai mà thôi, nhưng lại cứu được một mạng, đây cũng coi là đáng giá.
...
Bảy ngày sau.
Bên ngoài tuyết trắng cứ rơi, chẳng bao giờ ngừng lại.
Trong căn nhà, lửa vẫn cháy hừng hực, Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, sau đó trong phòng xá truyền đến tiếng hài đồng hưng phấn hoan hô.
- Cha, mẹ, đại ca ca tỉnh, hắn tỉnh rồi.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, chỉ thấy vợ chồng hai người bước nhanh vào phòng, nhìn thấy Diệp Hiên đã tỉnh, giữa vẻ u sầu hai hàng lông mày đều hóa thành hư không.
Diệp Hiên chống tay xuống giường chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn một nhà ba người trước mắt, đôi mắt lóe lên sự bối rối, không biết đáy lòng đang suy nghĩ cái gì.
Trong mười năm đó, Diệp Hiên đi khắp thế gian, có hoang mạc có đại dương, hắn tự mình trồng xuống một mầm cây, lại tận mắt thấy cây non từ nở rộ đến tàn lụi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, thứ mà mình mất đi chính là cuộc đời phàm nhân!
Hắn ra khỏi Bách Hoa cốc, xóa đi một thân tu vi thông thiên động địa, để mình trở thành một người bình thường, không thể triển khai nửa điểm tu vi, lấy tiêu chuẩn phàm nhân mà sống.
Hắn cuối cùng cũng dung nhập vào trong cuộc sống phàm nhân, khi những cơn gió tuyết lạnh buốt kéo tới, hắn cũng như một người bình thường, gặp phải cái lạnh khủng khiếp xâm nhập vào người, mờ mịt bước vào ngôi trấn nhỏ này.
Từ lúc được người đàn ông trung niên cứu, mãi cho đến lúc hắn tỉnh dậy, Diệp Hiên hoàn toàn để ở trong mắt, chỉ là hắn cực kỳ bối rối, cũng thật không hiểu rõ, một gia đình khổ cực như thế, ở cái nơi lạnh lẽo đầy tuyết này, ngay cả cuộc sống của bản thân cũng là một vấn đề, vì sao lại còn cứu giúp hắn?
Là vì sự lương thiện của con người? Đây chính là thứ của phàm nhân sao?
Diệp Hiên không ngừng tự hỏi, trong mắt có mê hoặc thật sâu.
Lẽ nào bọn họ không biết, chuyện này sẽ khiến cho cuộc sống bọn họ càng trở nên khó khăn?
Thiên địa là sát tràng, chúng sinh là chó lợn, Diệp Hiên chính là La Thiên Huyền Tiên, hắn nhìn chúng sinh như sâu như mọt, cũng chưa từng lưu ý đến suy nghĩ của bọn họ, nhưng hôm nay chuyện một nhà ba người làm lại khiến cho hắn rơi vào bối rối thật sâu.
- Tiểu huynh đệ, cậu đã bị nhiễm lạnh, mau uống chén thuốc đi, cơ thể cũng có thể mau tốt hơn.
Người đàn ông trung niên bưng tới một chén thuốc đang bốc lên hơi nóng...
Trực tiếp nâng Diệp Hiên dậy, lại đưa chén thuốc đến trong miệng Diệp Hiên.
Hắn uống thuốc, rồi lại chau mày, hắn tinh tế thưởng thức vị đắng trong chén thuốc, càng như đang cảm nhận một cảm giác chưa bao giờ thấy qua, cảm giác này để hắn không nói rõ được cũng không tả rõ được, chỉ là trong tâm thần đóng băng lặng yên lướt qua một tia tình cảm ấm áp.
- Tiểu huynh đệ, cậu là người ở đâu, tại sao lại ăn mặc đơn bạc, một mình đi trong mưa tuyết thế này?
Thiếu phụ nhẹ giọng đặt câu hỏi.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn chưa đáp lại, hắn chỉ rủ mày, một nhà ba người cho rằng lúc này Diệp Hiên cực kỳ suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ gian nan.
- Vị tiểu huynh đệ này bệnh nặng mới khỏi, cơ thể còn rất yếu ớt, chúng ta để cho hắn nghỉ ngơi khỏe hơn rồi nói đi.
Người đàn ông trung niên khẽ lên tiếng.
- Đại ca, anh phải nhanh tốt lên đó.
Lúc này, đứa bé nhẹ nhàng lung lay cánh tay Diệp Hiên, tiếng nói trong vắt rõ ràng.
- Được rồi, Hàn Nhi ngoan, con nên trở về học bài, đừng ảnh hưởng vị tiểu huynh đệ này nghỉ ngơi.
Người đàn ông trung niên ôm hài đồng vào trong ngực, sau đó lại căn dặn Diệp Hiên, một nhà ba người cũng trở về trong gian phòng của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận