Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 662 - Hiển lộ chân thân



Chương 662 - Hiển lộ chân thân




Cuối Dao trì.
Một quả bàn đào ba ngàn năm tuổi đặt trước người Diệp Hiên, chỉ là Diệp Hiên cũng không ăn, ngược lại khóe miệng hiện ra vẻ khinh miệt, nhìn Ngọc Đế Vương Mẫu ở trung ương.
- Hô!
- Mỹ vị, mỹ vị vô thượng a.
Sắc mặt Thanh Tùng đạo nhân ửng hồng, xung quanh dâng trào tiên quang, hắn đã sớm nuốt bàn đào trước người, giờ phút này đang sảng khoái kêu rên.
- Ừ?
Khi Thanh Tùng đạo nhân phục hồi tinh thần, nhìn thấy Diệp Hiên vẫn chưa ăn bàn đào, hắn hơi ngẩn ra, nói:.
- Thanh Hỏa, bàn đào này vừa hái, giờ phút này là thời cơ tốt nhất để dùng, nếu để thời gian dài thì linh khí sẽ tiêu tán, ngươi còn chờ gì nữa?
Đáng tiếc, diệp Hiên cũng không đáp lại lời nói của Thanh Tùng đạo nhân, chuyện kế tiếp càng làm cho Thanh Tùng đạo nhân ngốc trệ tại chỗ, cả người trở nên tĩnh mịch không tiếng động, hàm răng trong miệng đều khẽ run.
Diệp Hiên cầm lấy bàn đào trước người, nhưng không có đưa vào trong miệng, mà tiện tay ném về phía trung tâm Dao Trì.
Ba!
Bàn đào ba ngàn năm tuổi hung hăng rơi xuống giữa Dao Trì, bàn đào vốn linh quang lấp lánh trong khoảnh khắc hóa thành thịt vụn, cũng làm cho cả bữa tiệc trong Dao Trì đột nhiên biến thành tĩnh mịch im lặng.
Yên tĩnh! Im lặng, sự im lặng như cái chết.
Khi cảnh tượng này hiện ra trong mắt quần tiên, biểu tình của mỗi người đều hóa thành ngốc trệ, ngay cả các Đại La Kim Tiên bên trên đang nhấm nháp bàn đào chín ngàn năm đều chậm lại, chứ đừng nói đến hai người Ngọc Đế Vương Mẫu.
Bàn Đào thịnh hội trải qua mấy chục lần, còn chưa bao giờ nghe nói có người dám phá hoại bàn đào, lại càng ném bàn đào xuống đất ở trong tiệc bàn đào.
Đây không chỉ làm hư hại linh dược của bàn đào, còn là trần trụi đánh mặt Ngọc đế Vương mẫu, hơn nữa hoàn toàn không để quần tiên xung quanh.
Tội chết, tội phạm ngập trời, căn bản không thể tha thứ.
Bất kỳ người nào làm ra việc này, kết quả đều sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
- To gan, người nào dám tổn hại bàn đào thánh dược?
Một gã tiên quan nhảy ra, âm thanh lạnh lùng đến cực điểm, đưa mắt nhìn về phía diệp Hiên.
- Ngươi tên điên này….
Cuối Dao trì, Thanh Tùng đạo nhân sắc mặt trắng bệch, cất tiếng rít gào nhìn Diệp Hiên, cũng làm cho toàn bộ quần tiên đều nhìn Diệp Hiên, chỉ là ánh mắt mỗi người nhìn về phía Diệp Hiên đều giống như đang nhìn người chết.
- Chỉ là ba ngàn năm, làm sao xứng để ta ăn?
Thờ ơ lạnh nhạt, giọng nói không gợn sóng. Diệp Hiên bình tĩnh đứng dậy, đi về phía giữa Dao Trì trong ánh mắt kinh hãi của Thanh Tùng đạo nhân, căn bản không để bất kỳ tiên nhân nào vào mắt.
Đông đông đông!
Như trống trận sát sinh đang lôi động, tựa như biển sao mênh mông đang cuộn tròn, Diệp Hiên tản bộ đi về phía trước, theo mỗi một bước của hắn bước ra, cả tòa Dao Trì đều đang ầm ầm lay động, uy năng khủng bố triển lộ không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Ngọc Đế âm trầm như nước, âm lãnh nhìn chằm chằm Diệp Hiên, một đôi pháp nhãn chiếu xạ hư vô, muốn nhìn thấu chân thân Diệp Hiên.
Không chỉ có Ngọc Đế, Đại La Kim Tiên khắp nơi cũng đều đang nhìn chằm chằm Diệp Hiên, các loại thiên nhãn đang vận dụng, đều muốn nhìn xem chân thân của Diệp Hiên là người nào.
Hiển nhiên, Thanh Hỏa đạo nhân chỉ là một vị Thái Ất tiên nhân, làm sao có lá gan làm ra việc này?
Tất nhiên có người hóa thành bộ dáng Thanh Hỏa đạo nhân làm ra chuyện to gan to gan như vậy.
Đáng tiếc, bất kể Ngọc Đế cũng tốt, hay là vị Đại La ngồi đây cũng được, không có ai có thể nhìn thấu chân thân Diệp Hiên, điều này cũng làm cho bọn họ giật mình, trong ánh mắt của tất cả đều xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thời gian giống như đang ngưng trệ, không gian tựa như đang đóng băng.
Liếc mắt một cái vạn năm, mộng ảo không hoa, cả tòa Dao Trì biến thành tĩnh mịch không tiếng động, chỉ là Ngọc Đế đang chậm rãi đứng dậy, đôi mắt âm lãnh dần dần khôi phục bình tĩnh nhìn về phía Diệp Hiên.
Hư không buồn bực, tiên quang nổ nát, khi đôi mắt của Diệp Hiên đối mặt với ánh mắt của Ngọc Đế ở trong hư không, thiên địa phong vân biến ảo, mười vạn dặm Dao Trì lay động, tám phương hư không càng bắt đầu run rẩy.
- Tam giới vô tận, rộng lớn vô biên, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngoại trừ yêu hầu năm đó, cũng chỉ có Đông Cực Đế Quân biến mất ba ngàn năm.
- Ta nói đúng sao?
- Diệp Hiên!
Ầm ầm!
Đại La tiên quang phô thiên cái địa, ngàn vạn dặm bầu trời đang cuồn cuộn, thiên đạo long khíbốc hơi quanh thân Ngọc Đế, càng làm loạn phong vân tám phương, cũng làm cho âm thanh uy nghiêm mà bình tĩnh của hắn quanh quẩn trong Dao Trì.
Ồ lên!
Một hòn đá khuấy động một ngàn lớp sóng.
Giống như có hiệu ứng dây chuyền, khi âm thanh Ngọc Đế hạ xuống, quần tiên ở đây kinh hãi lên tiếng, Đại La khắp nơi đột nhiên đứng dậy, tất cả đều đem ánh mắt tập trung vào trên người Diệp Hiên.
- Không... Không thể nào, phải không?
- Đông... Đông Cực Đế Quân không phải ba ngàn năm trước bị Di Lặc tôn giả đánh chết sao?
- Đánh rắm, đây đều là lời đồn đại bên ngoài, Đông Cực Đế Quân năm đó cũng không có chết, nếu không Linh Sơn cùng Thiên Đình làm sao một mực truy nã hắn?
Quần tiên nghị luận sôi nổi, chỉ là ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Hiên đều hiện ra vẻ kinh nghi, không biết Thanh Hỏa đạo nhân này có phải Diệp Hiên biến hóa ra hay không.
- A!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Đế có chút thưởng thức.
- Không thể không nói, người hiểu rõ ta nhất vẫn là Ngọc Đế ngươi.
Ầm ầm!
Một tia Đại La tiên quang nở rộ quanh người Diệp Hiên, ngàn vạn dặm thiên địa dần dần u ám xuống, chỉ thấy trong tầng mây vô tận kia còn có ức vạn lôi quang lóe ra, khi Đại La tiên quang tiêu tán, dung mạo lúc đầu của Diệp Hiên cũng hiện ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận