Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 86 - Sát lục bắt đầu



Chương 86 - Sát lục bắt đầu




Hô mưa gọi gió, vung đậu thành binh, đây là bản lĩnh tiên nhân trong truyền thuyết mới có.
Diệp Hiên thân là tu tiên giả, hô mưa gọi gió thì trong trận chiến của hắn trước đó ở Diệp Gia đã làm ra, vung đậu thành binh thì không thể ở cấp bậc hiện tại, thế nhưng bố trí ra một tòa đại trận khốn sát, lại không có vấn đề.
Diệp Hiên ngồi trong hư không, hai tay huyễn hóa thành vòng tròn, từng phù văn màu đỏ theo trong hư không hiển hóa, trong nháy mắt dung nhập ngọc thạch ở trước người.
Mười hai khối ngọc thạch đang nở rộ ánh sáng màu đỏ, càng bay lượn xoay quanh, theo kiếm chỉ của Diệp Hiên cắt qua hư không, chỉ thấy những ngọc thạch này chợt biến mất, triệt để chìm vào giữa hư không tứ phương.
Ông!
Hư không biến ảo, sóng gợn khuếch tán, Diệp Hiên làm xong hết thảy, chỉ thấy phương viên mấy ki lô mét quanh biệt thự tức thì rơi vào một loại cảm giác yên tĩnh, có huyết quang mắt thường không thể nhận ra giăng khắp nơi, lượn lờ ở trong phương không gian nơi này.
Khốn Linh trận!
Diệp Hiên bố trí trận pháp, ngoại trừ có công hiệu mê huyễn, còn có thể có chút thủ đoạn giết địch, mà những ngọc thạch này chẳng qua chỉ là một cái môi giới, thủ đoạn thật sự chính là quán thâu khí tức huyết sát vào trong các ngọc thạch.
Hai viên ngọc hình kiếm, ban đầu là màu xanh lục bích, sau khi được Diệp Hiên khắc vào ba trận pháp, hai ngọc kiếm trực tiếp hóa thành màu đỏ, lúc này mới khiến Diệp Hiên thoả mãn gật đầu.
Diệp Linh Nhi một mực ngồi xem, đối với những cử chỉ thần dị của Diệp Hiên, cũng có một chút hiểu được, tự nhiên cũng không có lộ ra kinh ngạc quá lớn.
- Linh nhi, hai quả điếu trụy này em và cùng mẹ hãy đeo vào, ngày đêm đều không thể rời khỏi người.
Diệp Hiên đem ngọc kiếm đưa điếu trụy cho em gái, giọng trịnh trọng nói.
- Ừm.
Diệp Linh Nhi nhu thuận trả lời, đưa tay nhận lấy ngọc kiếm, cô vốn muốn nói thêm gì đó nữa cùng Diệp Hiên, nhưng nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Diệp Hiên, lời đến bên miệng cũng nuốt trở về.
- Anh, em vào với mẹ đây.
Trong mắt Diệp Linh Nhi đầy vẻ phức tạp, tựa như muốn yên lặng đi ra khỏi phòng Diệp Hiên, chỉ là vừa đi đến cửa, Diệp Linh Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên, do dự nói:
- Anh, anh từng nói qua, nếu anh không ở đây, em phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, có phải có một ngày anh sẽ đi thật hay không?
Lúc đầu Diệp Hiên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng khi nghe Diệp Linh Nhi nói xong, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, mà sau khi nhìn về phía đứa em gái nhỏ này, ánh mắt hơi lộ ra phức tạp, một lúc sau Diệp Hiên mới chậm rãi lắc đầu thở dài, cũng không trả lời vấn đề này.
- Anh, muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút.
Diệp Linh Nhi cười gượng lên tiếng, đi nhanh ra khỏi phòng Diệp Hiên.
Tuy Diệp Hiên cũng không có cho ra đáp án, nhưng Diệp Linh Nhi làm sao lại không nhìn ra thái độ của Diệp Hiên cơ chứ?
Diệp Hiên ngồi trong hư không, khí tức quanh người hơi ba động, hắn rất muốn nói cho người nhà, kỳ thực từ bốn năm trước, hắn đã chết, hắn cũng không trở về, từ khi hắn bước vào chiến trường huyết hải thì đã định trước cuộc đời của hắn sẽ phải ở trong sát phạt.
Đánh cờ cùng Nguyên Linh, giành mạng sống cùng thiên địa, đạp đổ vô số thi cốt cường giả, cho đến khi đăng trên cửu thiên, đây chính là con đường của hắn, mà tất cả phàm trần, chỉ là một sân khấu mà hắn đi ngang qua, hắn chung quy không thuộc về nơi đây.
Đinh linh linh!
Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, vào đêm khuya lại hơi lộ ra chói tai, khi thấy người gọi là Thanh Long, Diệp Hiên cũng không thấy có gì ngạc nhiên.
- A lô.
Diệp Hiên bắt máy.
- Diệp tiên sinh, việc Lãnh gia Liễu Quân Điệp đã đã báo với tôi, tôi hy vọng ngài có thể buông tha việc này.
Thanh Long nói thẳng không kiêng kỵ.
- Vì sao?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Diệp tiên sinh ngài có chỗ không biết, tuy Vũ An Ti chúng ta có tám bộ lớn, nhưng đại đa số thành viên trong đó đều là một ít người thuộc thế gia cổ võ, mà những cổ võ thế gia này lại có quan hệ hợp tác cùng Hạ quốc, một ít tổ chức dị năng nước ngoài cũng bởi vì những thế gia cổ võ này tồn tại, mới có chút kiêng kỵ đối với Hạ quốc chúng ta.
Thanh Long nhanh chóng lên tiếng, hy vọng Diệp Hiên có thể lấy đại cục làm trọng.
- Diệp tiên sinh, tuy tôi không biết ngài điều tra Lãnh gia là muốn làm cái gì, nhưng Lãnh gia nội tình thâm hậu, ai cũng không biết giữa Lãnh gia có tiên thiên vũ giả hay không, hơn nữa ngài đã giết Lãnh Thanh Tuyết, việc này không bằng cứ bỏ qua được không?
Thanh Long không ngừng khuyên can.
Cổ võ thế gia là một quyền lợi chỉnh thể, từ xưa đến nay, từng triều đại đều có bóng dáng của bọn họ, nếu như Diệp Hiên thật sự đối đầu cùng Lãnh gia, đây cũng là việc rút giây động rừng.
- Bỏ qua?
Diệp Hiên mỉm cười, quỷ dị nói:
- Lúc giết người con gái kia, tôi đã nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng Lãnh gia làm sao có thể dừng tay?
Nếu như Thanh Long nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hiên, tất nhiên trong lòng sẽ kinh hoảng, nhưng ở trong điện thoại, hắn lại muốn Diệp Hiên bỏ qua việc này, điều này cũng làm cho Thanh Long vội vàng nói:
- Tuy chuyện này cũng không tốt làm, nhưng Diệp tiên sinh anh là khách khanh tổ địa của tôi, Lãnh gia cũng không dám ra tay với anh, đến lúc đó thì tôi sẽ tự mình xin lỗi Lãnh gia, tất nhiên có thể bỏ qua việc này.
- Xin lỗi?
Nụ cười của Diệp Hiên càng quỷ dị, âm thanh cũng chợt lạnh xuống.
- Cũng không cần xin lỗi, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết.
Mặc dù ở trong điện thoại, nhưng nghe được âm thanh âm trầm của Diệp Hiên, cả người Thanh Long đều cảm giác lạnh lẽo, càng ngạc nhiên đặt câu hỏi:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Động tới mẹ của tôi, tru tuyệt cả nhà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận