Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2281: Lục diệt kiếm đạo

Chương 2281: Lục diệt kiếm đạo
Trước đó Thương Hoài Diệt liền là một ví dụ rất tốt, ý chí và tinh thần của hắn sa sút lòng mang e ngại, cuối cùng là biến thành một thành viên trong chúng sinh, lúc này Lục Dao Tinh cũng là bước theo gót hắn.
Đại đạo tranh phong, không tiến ắt lùi!
Trên con đường tranh đoạt vạn cổ chí cường này, phủ đầy xương cốt, chỉ có đạp lên thi cốt người khác mới có thể rèn luyện đi tới.
Đáng tiếc, Lục Dao Tinh đi rất xa, nhưng mà cuối cùng lại ngừng lại ở Bách Tử chiến tràng, lần dừng lại này liền là vĩnh viễn, tối đa hắn cũng chỉ có thể tu luyện đến nửa bước chí cường, đây chính là điểm cuối của hắn.
- Lục huynh, ngôi vị chí cường không có duyên với ngươi, về sau an tâm làm chúa tể một phương, đừng triêm nhiễm những phân tranh này.
Trước khi Diệp Hiên rời đi, nhẹ giọng căn dặn đối với Lục Dao Tinh.
- Thiếu Du huynh... ?
Mặc dù tâm Lục Dao Tinh có e ngại, nhưng suy cho cùng hắn cũng mười phần thông tuệ, mặc dù Diệp Hiên không nói ra nội tâm e ngại của hắn, nhưng trong giây lát Lục Dao Tinh hiểu được hàm ý của Diệp Hiên.
Một vẻ bi thương cười khổ phác họa trên khóe miệng Lục Dao Tinh, hắn chậm rãi gật đầu nói:
- Dao Tinh thụ giáo, nếu như ta có thể còn sống ra khỏi Bách Tử chiến tràng, từ đây về sau không dám nửa điểm ngấp nghé đối với ngôi vị chí cường.
- Nhân sinh như sương mai, như mộng cũng như huyễn, ngươi có thể nhìn rõ chính mình, đây là một chuyện tốt, ngươi cũng không cần canh cánh trong lòng.
Cửa động mở ra, Diệp Hiên nhanh chân đi ra, chỉ là giọng nói của hắn quanh quẩn bên tai Lục Dao Tinh.
- Hắn là... ?
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên rời đi, Lục Dao Tinh ngơ ngác không nói nên lời, một cảm giác cực kỳ quen thuộc đang sinh sôi trong lòng hắn, nhưng loại cảm giác này lóe lên một cái rồi biến mất, cuối cùng là khiến Lục Dao Tinh bất đắc dĩ thở dài.
- Hai người bọn hắn thật giống nhau a!
Trong đầu Lục Dao Tinh vạch qua một thân ảnh rất lâu trước đó, nếu như người này còn sống, hắn có thể trấn áp cả Bách Tử chiến tràng.
Chỉ là Lục Dao Tinh khe khẽ thở dài, người này sớm đã vẫn lạc, vĩnh viễn không thể xuất hiện trở lại.
...
Thương khung vô ngân, Vân Tiêu trải rộng.
Diệp Hiên đang dạo bước mà đi, cả người đi xuyên qua trời cao, càng cảm thụ được khí tức của những người kia.
- Tại nơi này!
Bỗng nhiên, hai mắt Diệp Hiên sáng lên, hắn cảm nhận được một cỗ khí cơ cực kỳ khủng bố, lúc này đang được chuyền đến từ ngàn vạn dạm phía trước.
Oanh!
Diệp Hiên bước ra một bước, cả người kích xạ về phía cỗ khí tức này.
...
Một tòa sơn cốc vô danh.
Lý Thái Sơ ôm kiếm đi tới, theo mỗi một bước hắn bước ra, kiếm quang quanh thân cũng đang lấp lóe, tựa như cả người hắn liền là một thanh kiếm, có thể xé rách mái vòm thiên địa.
Ở phía sau hắn, một bộ thi thể ngã trong vũng máu.
Bộ thi thể này chính là thần tử Vạn Linh, hiển nhiên mới vừa bị một kiếm của Lý Thái Sơ chém giết, vị thần tử Vạn Linh này ngay cả một kiếm cũng không thể tiếp được.
- Ngươi đến đây.
Thiên nữ Bất Tử sợ hãi gầm thét, bên cạnh nàng còn có một nữ tử, vậy mà lại là đồ đệ của Nhân Đạo, Lạc Dao.
Hai người hoảng sợ nhìn Lý Thái Sơ đang đi về phía hai nàng, bước chân đang không ngừng lùi lại, trong mắt đã hiện ra vẻ tuyệt vọng.
- Giao Bất Tử Tiên Kinh cùng Vạn Trượng Hồng Trần Pháp ra, nếu không các ngươi liền có kết cục như thần tử Vạn Linh.
Lý Thái Sơ lạnh lùng mở miệng.
- Ngươi đừng si tâm vọng tưởng.
Lạc Dao căm hận rống to, nàng tuyệt đối sẽ không giao ra Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, mà sắc mặt thiên nữ Bất Tử cũng là băng hàn, căn bản không có khả năng khuất phục.
- Tốt, nếu các ngươi đã không nguyện ý, vậy liền chết dưới kiếm của ta đi.
Tranh tranh tranh!
Tay Lý Thái Sơ thả lên đoạn kiếm, một cỗ kiếm ý kinh thiên đang xông lên thiên không, toàn thân hắn cũng tản ra ánh sáng kinh người, đoạn kiếm trong tay đang được chậm rãi rút ra.
Kiếm còn chưa hiện!
Nhưng kiếm ý Lục Diệt Sát Sinh đã khiến thiên địa ngưng trệ, chỉ cần rút ra một kiếm này, hai người này hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Xú tiểu tử nhà ngươi thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc a.
Bỗng nhiên, không chờ Lý Thái Sơ rút ra đoạn kiếm, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện giữa sơn cốc, càng là một mặt hí ngược nhìn hướng Lý Thái Sơ.
- Lại là ngươi?
Sau một khắc, sắc mặt Lý Thái Sơ phát lạnh, khí tức quanh người đều đang giao động.
Bởi vì trước mặt hắn là Diệp Hiên, đã giúp Lục Dao Tinh thoát được một mệnh, chính mình còn chưa tìm hắn tính toán, vậy mà lúc này hắn lại lần nữa xuất hiện.
- Diệp huynh!
Thiên nữ Bất Tử vốn là đã tuyệt vọng, nhưng khi Diệp Hiên xuất hiện, trong mắt nàng một lần nữa toả ra thần thái.
- Diệp Thiếu Du, ngươi còn muốn xen vào việc của người khác?
Oanh!
Lý Thái Sơ thật sự tức giận, ánh mắt hắn lãnh lệ đang nhìn chăm chú Diệp Hiên, một cỗ sát cơ cực kỳ khủng bố đang bộc phát ra.
- Ta hoàn toàn chính xác là người thích xen vào chuyện của người khác, huống hồ thiên nữ Bất Tử hợp ý cùng ta, tất nhiên ta không thể thấy chết không cứu.
Diệp Hiên cười nói.
Lúc này.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên như núi, nghe được lời như tình của hắn, sắc mặt thiên nữ Bất Tử đỏ lên, nội tâm sinh ra cảm giác thẹn thùng.
Bởi cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, từ xưa đến nay liền có thể lay động tiếng lòng nữ tử, ngay cả thiên nữ Bất Tử cũng không ngoại lệ.
Vốn dung nhan Diệp Hiên đã liền khiến nàng cảm thấy trầm luân, lúc này Diệp Hiên còn là anh hùng cứu mỹ nhân, triệt để khiến thiên nữ Bất Tử đem cả trái tim thắt đến trên người Diệp Hiên.
Đáng tiếc, thiên nữ Bất Tử cũng không biết, Diệp Hiên cũng không phải thật muốn cứu nàng, hắn không tự tay giết nàng thì cũng đã là khai ân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận