Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1656: Bạch y tuyệt thế, rực rỡ chói mắt

Chương 1656: Bạch y tuyệt thế, rực rỡ chói mắt
Có người cầm quân cờ đen trắng đánh cờ, có người nâng chén đối ẩm hát vang, còn có nữ tử tuyệt mỹ đánh đàn, đàn ra một khúc nhạc lay động người nghe, còn có vài người lạnh lùng nhắm mắt dưỡng thần, còn có người bộc phát lệ khí đầy trời đang tu luyện công pháp của bản thân.
Đủ loại khí tức khủng bố, hiển nhiên, những người này dưới cổ tùng thông thiên này đều là nhân vật cấp linh tử của các đại giáo khắp nơi, mỗi người đều được xưng là Thiên Kiêu, cũng là nhân vật bất phàm trong đạo thống của bản thân.
Khi bốn người Diệp Hiên nhìn thấy hình ảnh này, ba người Lý Tri Vi khinh miệt cười lạnh, hoàn toàn không để những người này vào mắt, bởi vì tu vi của đại đa số mọi người đều ở dưới ba người.
Không phải ba người Lý Tri Vi kiêu ngạo, thân là linh tử của Vạn Linh Thiên Điện, xuất phát điểm của bọn họ cao hơn đại giáo khắp nơi quá nhiều, mà Vạn Linh Thiên Điện chấp chưởng nguyên hội thứ mười, ba người làm sao có thể để linh tử các giáo vào trong mắt?
Tại thời điểm này.
Sắc mặt Diệp Hiên không gợn sóng, một tia khinh miệt cũng xẹt qua đáy mắt hắn, theo hắn thấy, mặc kệ Lý Tri Vi cũng tốt, hay linh tử các giáo này cũng được, bọn họ đều là một ít ngu ngốc thích ra vẻ mà thôi.
Cái gọi là cường giả chân chính, đều không cần ra vẻ tư thái, chỉ cần nơi hắn xuất hiện, hăn chính là tinh thần bắt mắt nhất, làm cho người ta ngưỡng mộ, đây là một loại khí thế, càng là một loại tự tin.
Nhưng nhìn xem đám linh tử các giáo này, chơi cờ, uống rượu hát vang, còn có đàn tấu nhạc khúc, làm đủ tư thái, tựa như thật sự coi mình là nhân vật vô song.
Trong mắt Diệp Hiên, điều này quá mức buồn cười, nói trắng ra những người này đều đang làm bộ làm tịch, biểu hiện mình siêu trần thoát tục.
Mà bốn người Diệp Hiên xuất hiện, linh tử các giáo cũng không có đứng dậy nghênh đón, hiển nhiên bọn họ tự cho mình có thân phận, cho dù người tới là Linh tử Vạn Linh Thiên Điện, nếu bọn họ đứng dậy đi nghênh đón, ngược lại làm giảm giá trị của bản thân.
- Thiên Kiêu thịnh hội lần này thật đúng là không có đối thủ gì.
Lý Tri cười đùa, khi hắn bước ra, hóa thành một đạo bạch quang kinh thiên bắn lên đỉnh núi, ba người Diệp Hiên cũng đuổi theo.
- Vẫn nghe nói mười hai vị linh tử của Vạn Linh Thiên Điện có chiến lực vô song, để cho Chiến Phi Vũ ta lĩnh giáo một phen bốn vị linh tử có bao nhiêu bản lĩnh.
Khi bốn người vừa xuất hiện trên đỉnh núi, một tiếng nói lạnh lùng cuồng ngạo vang lên, chỉ thấy thông thiên kim quang đang nở rộ, một đạo Liệt Thiên Đại Thuật đánh tới bốn người Diệp Hiên.
Ầm ầm!
Chấn thiên liệt địa, hư không sụp đổ, kim hà rực rỡ che trời che đất, sau một khắc sẽ bao phủ toàn bộ bốn người Diệp Hiên.
- Tiểu kỹ điêu trùng.
Lâm Đạo Tam thản nhiên lên tiếng, hắn vung lên ống tay áo, mây bay đầy trời cuồn cuộn lên, liệt thiên đại thuật trực tiếp bị hắn cuốn vào trong tay áo, càng không mang theo chút khói lửa.
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.
- Trả lại cho ngươi.
Lâm Đạo Tam vẫy ống tay áo, liệt thiên đại thuật vừa rồi bị hắn cuốn vào trong tay áo trở về đường cũ, theo một tiếng nổ tung sơn hà truyền đến, chỉ thấy một vị thanh niên với sắc mặt lạnh lùng cuồng ngạo đang lảo đảo lui về phía sau.
Hoàn hảo, Thương Vân Sơn này có thiên địa đại trận thủ hộ, nếu không dưới một kích này của hai người, cả Thương Vân sơn nhạc đều sẽ hóa thành tro bụi.
- Vạn Linh Thiên Điện quả nhiên danh bất hư truyền, Chiến Phi Vũ lĩnh giáo.
Chiến Phi Vũ mặt như đao gọt, vẻ mặt vốn cuồng ngạo nhất thời thu liễm, chỉ bởi vì một kích này của Lâm Đạo Tam đánh hắn khí huyết cuồn cuộn, cũng chân chính cảm thụ được tu vi của Lâm Đạo Tam đáng sợ cỡ nào.
Cùng một lúc.
Hơn mười vị linh tử các giáo nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía bốn người Diệp Hiên, vừa rồi Lâm Đạo Tam biểu hiện ra tu vi, quả thực làm cho tâm thần bọn họ trầm trọng.
- Vạn Linh Thiên Điện chấp chưởng nguyên hội thứ mười, hôm nay xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng thản nhiên truyền đến, tuy rằng âm thanh này cũng không lớn, càng không có bất kỳ uy thế nào ẩn chứa trong đó, nhưng chỉ nghe người này nói chuyện, tâm thần Diệp Hiên run lên, bởi vì hắn quá quen thuộc với âm thanh này.
Đông —— đông —— đông!
Như tản bộ trên trời xanh, tựa như mây tụ mây tan, một thân bạch y cũng không chói mắt, nhưng khi hắn tản bộ đi về phía bốn người Diệp Hiên, cả người hắn đều tựa như hóa thành thần tinh rực rỡ nhất trong thiên địa, khiến mọi người nhìn về phía hắn.
Bạch y như tuyết, phong thái tuyệt thế, hắn vẫn như cũ là Liễu Bạch Y, mà mỗi một bước của hắn bước ra, đều làm cho phương thiên địa này yên tĩnh không nói nên lời, chỉ có tiếng bước chân của hắn từ từ vang lên.
Không có bá thiên tuyệt địa, không có ngạo nghễ một phương, càng không có uy năng trấn áp bát hoang lục hợp, nhưng chỉ là phong thái bạch y tuyệt thế kia đã làm cho mọi người cảm giác đầu váng mắt hoa, trong lòng sinh ra cảm giác tự ti cực lớn.
Có người trời sinh chính là vương giả, có người trời sinh chính là kỳ tài, mỗi lời nói mỗi một hành động, trong lúc hơi động có thể làm cho người ta cảm giác được hắn bất phàm.
Liễu Bạch Y chính là người này, hắn mặc dù không có khí tức vương giả, cũng không có triển lộ ra bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng khi hắn xuất hiện, phương thiên địa này tựa như ảm đạm vô quang.
Cái gì tuyên cổ kỳ tài?
Cái gì là vạn cổ duy nhất?
Những từ ngữ này vốn trầm trọng như vạn cổ thương khung, nhưng hôm nay chân chính biểu hiện ra ở trên người Liễu Bạch Y.
Một ánh mắt vĩnh hằng, giấc mộng xa vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận