Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1407 - Ân oán đều thôi



Chương 1407 - Ân oán đều thôi




Nguyên Linh hắn chỉ là một trong ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần, Nguyên Linh hắn bất quá chỉ là thủ hạ tiểu tốt của Bất Tử Thiên Chủ, hắn trong hỗn độn đại thế giới cũng chỉ là một kẻ cực kỳ bình thường.
Thế nhưng thì sao?
Hắn bồi dưỡng được một đứa đồ nhi tốt, đồ nhi của hắn sẽ một bước leo lên cực đỉnh, đồ nhi của hắn sẽ một bước đạp lên cửu thiên, sớm muộn sẽ trở thành đệ nhất vạn cổ chí cường.
Rất lâu về sau, thời điểm khi tất cả người đều ngước nhìn Diệp Hiên, danh tự Nguyên Linh hắn sẽ vĩnh viễn ghi lại trong sử sách chư thiên, bởi vì hắn mới là sư tôn Diệp Hiên, mà phần vinh hạnh đặc biệt này khoáng cổ không có, đây mới là kiêu ngạo lớn nhất của cả đời hắn.
Ông!
Bỗng nhiên, chỉ thấy Nguyên Linh phất tay một cái, một cái tinh quang la bàn hiện ra, hắn trịnh trọng đưa tinh quang la bàn cho Diệp Hiên, trên mặt hiện một nét trịnh trọng trang nghiêm.
- Đồ nhi, vi sư cũng không để lại cho ngươi cái gì, Hỗn Độn La Bàn này là chí bảo sau cùng của ta, vật này đánh dấu khu vực đại thế giới hỗn độn, có thể giúp ngươi không bị mất phương hướng bên trong đại thế giới hỗn độn, hiện tại giao cho ngươi.
Nguyên Linh nói khẽ.
Nhìn tinh quang la bàn trong tay Nguyên Linh, thần sắc Diệp Hiên có phần phức tạp, hai người dây dưa hơn ba trăm vạn năm, rốt cục hôm nay mọi ân oán cũng đã biến mất.
Hai mắt Diệp Hiên có phần phiêu hốt, trí nhớ của hắn đang cuộn trào mãnh liệt, như đem hắn mang về ký ức xa xôi đã qua.
Một năm kia, Diệp Hiên mới mười bốn tuổi, thân hắn mắc bệnh nan y, nhân sinh đã tới đường cùng, hắn chỉ nghĩ sẽ cô độc chết trong rừng sâu núi thẳm.
- Ngươi tên là gì?
Một năm kia, Nguyên Linh xuất hiện trước mặt hắn.
- Diệp Hiên, lá trúc diệp, hiên viên hiên.
- Ngươi nguyện bái ta làm thầy không?
Nguyên Linh nói.
- Ta nguyện ý.
Diệp Hiên nói.
- Tốt, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đồ nhi của Nguyên Linh ta, từ đây thu hoạch được tân sinh ngươi.
Một năm kia, bên trong Đoạn Tràng sơn, Nguyên Linh lôi kéo thiếu niên Diệp Hiên, một bước tiến nhập chiến trường huyết hải, mở ra truyền kỳ một đời Diệp Hiên.
Suy nghĩ hoảng hốt, bùi ngùi mãi thôi, cho dù đoạn này ký ức trải qua hơn ba trăm vạn năm, nhưng Diệp Hiên vẫn chưa hề quên.
- Không có ngươi, liền không có ta, mặc kệ giữa ngươi và ta đã từng có bao nhiêu ân oán, ngươi vẫn là sư tôn Diệp Hiên ta, chuỵen này chưa bao giờ thay đổi.
Diệp Hiên trịnh trọng cúi đầu trước Nguyên Linh.
- Ha ha ha.
Nguyên Linh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cất tiếng cười to, nước mắt không ngừng lăn xuống, bởi vì Diệp Hiên có thể xưng hắn một tiếng sư tôn, đây chính là vui mừng cùng kiêu ngạo lớn nhất của hắn, hết thảy những chuyện khác đều không còn là quan trọng.
Cái gì thánh trong chúng thánh, cái gì Bất Tử Tiên Kinh, đây hết thảy đối với Nguyên Linh đã không còn quan trọng nữa.
Giờ khắc này, hi vọng của hắn đều ký thác vào trên người Diệp Hiên, bởi vì hắn sẽ lấy Diệp Hiên làm kiêu ngạo, mà cái này đã đầy đủ.
- Đồ nhi đi thôi, con đường tương lai từ đầu đến cuối cần nhờ chính ngươi đi, vi sư sai hơn ba trăm vạn năm, về sau sẽ không ở tiếp tục sai nữa, vào cái ngày ngươi trở thành thánh trong chúng thánh đó, vi sư sẽ đưa ngươi một món lễ lớn cuối cùng.
Ánh mắt Nguyên Linh kiên định, phảng phất đang giờ phút này quyết định chuyện đại sự nào đó.
- Ân oán trước kia, xóa bỏ, nếu ngươi nguyện ý, tương lai ta mang ngươi trở về nhà.
Diệp Hiên bỗng nhiên quay người, nhanh chân hướng ra ngoài Ngũ Trang quan, cả người cũng biến mất khỏi tầm mắt Nguyên Linh.
- Trở về nhà?
Nguyên Linh ngơ ngác nói nhỏ, trong mắt xẹt qua một nét ôn nhuận.
- Đạo huynh, ngươi thật muốn đem món đồ đó cho hắn?
Lục Áp chau mày nói.
- Lục Áp, ngươi và ta tương giao vô tận năm tháng, có thể nói tình như huynh đệ, hôm nay mộng ta đã tỉnh, vật này với ta mà nói đã là vô dụng, chỉ có đặt ở trong tay đồ nhi này của ta, mới trợ giúp hắn vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo.
Nguyên Linh nói khẽ.
- Thế nhưng là... Thế nhưng là đây chính là chí bảo độ bát kiếp Thiên Đạo a, nếu ngươi để cho hắn... Vậy ngươi chẳng phải là... ?
Lục Áp run giọng nói.
- Vượt qua thì thế nào?
Nguyên Linh tự giễu cười một tiếng, hắn nhìn Diệp Hiên biến mất thì thào nói nhỏ:
- Cuối cùng ta chỉ là hạng người bình thường, căn bản cũng không cách nào vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo, ta đem hết thảy hi vọng đặt ở trên người hắn, như thế là tốt nhất.
- Đạo huynh, ngươi thu được đứa đồ nhi tốt!
Lục Áp đạo nhân tự nhiên thở dài nói, rốt cục không tiếp tục chất vấn Nguyên Linh.
- Đúng vậy a, ta đích xác thu được đứa đồ nhi tốt, ta cũng không nghĩ tới, ta một lòng tính toán với đồ nhi, ngược lại là chuyện thành công nhất cả đời ta, cũng sẽ lấy hắn làm vinh.
Nguyên Linh ôn nhuận cười một tiếng.

Ba mươi ba trọng Thiên Đình, Thiên Tôn cung.
Cung điện vô đỉnh, ngôi sao bày ra, từng khỏa đại tinh luân chuyển trong thái hạo tinh không, từng sợi tinh huy đang vương xuống, chiếu rọi trọn tòa Thiên Tôn cung không nhiễm trần thế.
Diệp Hiên đứng chắp tay sau lưng, hắn ngưỡng vọng thái hạo tinh thần, cả người không có một gợn sóng, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
- Nguyên Linh? Ai!
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, hắn không biết mình không giết Nguyên Linh là đúng hay sai, chỉ là khi hắn nhìn thấy Nguyên Linh quên đi tất cả ân oán, sát ý trong lòng đối với hắn cũng dần dần biến mất.
Bất kể nói thế nào, một năm kia nếu như không có Nguyên Linh xuất hiện, hắn chỉ có chết, sớm đã trở một bộ xương trắng trong núi Đoạn Tràng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận