Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2214: Kinh thiên tuyệt địa thân ảnh!

Chương 2214: Kinh thiên tuyệt địa thân ảnh!
- Ách a.
Đau đớn! Đau đến cực hạn! Diệp Hiên có loại cảm giác đau đớn sống không bằng chết.
Diệp Hiên chỉ cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung, ở sâu trong đầu hắn không ngừng xuất hiện từng bức hình ảnh hắn chưa từng thấy qua.
Một người, một người hắc ám vô biên.
Người này bị bóng tối che lấp, càng có khí thế kinh thiên tuyệt địa, Diệp Hiên nhìn không rõ người này trông như thế nào, nhưng tâm thần của hắn lại đang kịch liệt run rẩy.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Đoạn ký ức trong đầu khiến Diệp Hiên thống khổ gào thét, hắn gạt sương mù màu đen trong đầu ra, muốn nhìn thấy vẻ mặt của người này.
Đáng tiếc.
Đầu của Diệp Hiên đau đớn giống như muốn nổ tung, bóng dáng hắc ám mơ hồ này dần dần hư ảo, chỉ có vầng sáng luân hồi của thiên môn thứ năm buông xuống che lắp Diệp Hiên.
- Quay lại, ngươi trở lại cho ta, ngươi là ai?
Diệp Hiên gào thét dữ tợn, thần hồn của hắn điên cuồng rung động, muốn giữ lại ký ức trong đầu, càng gầm lên với bóng tối.
- Ta... Đó là ngươi.
Khi đoạn ký ức này sắp tiêu tán, thân ảnh màu đen từ từ xoay người, tuy rằng Diệp Hiên vẫn không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng một cảm giác cực kỳ quen thuộc hiện ra trong lòng hắn.
- Ngươi là ta?
Diệp Hiên kinh ngạc không nói nên lời, một cỗ cảm giác khủng bố tuyệt đại hiện ra trong lòng, bất chợt rùng mình một cái.
Ầm ầm.
Chư thiên tụng kinh, luân hồi áo nghĩa, Thiên Môn thứ năm buông xuống một đạo bí pháp, chính là thức thứ năm của Vạn Cổ Luân Hồi Quyền.
Đáng tiếc, giờ khắc này Diệp Hiên không có ý muốn lĩnh ngộ quyền pháp, cả người hắn đều đắm chìm câu nói trong đầu.
- Xuất hiện? Cuối cùng đã xuất hiện?
Diệp Hiên thì thầm, biểu tình trên mặt kinh nghi bất định, cả người đều ngốc trệ tại chỗ, cũng không có bởi vì chết rồi phục sinh, tu vi đột phá mà có bất kỳ vui mừng nào.
Trước đó.
Vạn Thú Chi Tổ từng dự đoán Diệp Hiên là nhân vật cấm kỵ cực kỳ khủng bố nào đó chuyển thế, hắn nói Diệp Hiên sớm muộn gì cũng sẽ bước lên con đường của Liễu Bạch Y, cũng nhất định sẽ thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Diệp Hiên chưa bao giờ quên bộ dáng khủng hoảng sợ run của Vạn Thú Chi Tổ.
Vạn Thú Chi Tổ từng nhắc tới, trong quá khứ xa xôi không biết ấy, có một đám nhân vật cấm kỵ kinh thiên tuyệt địa, bọn họ phong hoa tuyệt đại vĩnh tồn cùng vạn cổ.
Một đám người kinh thiên tuyệt địa này, bọn họ được xưng là cấm kỵ trong cấm kỵ, chính là một đám người cường đại nhất Vạn Cổ Vũ Trụ. Diệp Hiên tin những người này tồn tại, nhưng hắn không tin mình là những người này chuyển thế, bởi vì hắn tin tưởng mình chỉ là Diệp Hiên.
Tuy nhiên, khi hắn chết đi sống lại, khi hắn mở ra Thiên Môn thứ năm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít ký ức không thuộc về hắn, mà thân ảnh màu đen trong trí nhớ này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ta thật sự có kiếp trước... Chẳng lẽ... Hắn ta là kiếp trước của ta?
Kinh thiên tuyệt địa, tồn tại từ thời cổ đại.
Bóng dáng màu đen này khiến cả người lẫn tinh thần Diệp Hiên đều run rẩy, hắn tuyệt đối không muốn trở thành người chuyển thế của bất kỳ kẻ nào, hắn chỉ muốn làm chính mình.
Cho tới nay, Diệp Hiên đều cảm giác được có một người đứng sau đang thúc đẩy hắn tiến về phía trước, giống như tất cả đều nằm trong tay người này.
Chẳng lẽ...
Người này chính là cái mà hắn gọi là kiếp trước?
Diệp Hiên sợ hãi cả kinh, bị suy đoán to gan này của mình làm cho kinh hãi.
Nếu như hắn thật sự có kiếp trước, mà kiếp trước này chính là thân ảnh màu đen trong trí nhớ, hắn lại càng là tồn tại kinh thiên tuyệt địa trong cấm kỵ, tất cả những điều này sẽ được giải thích thông suốt.
Diệp Hiên run rẩy, hắn cũng không có chút hưng phấn nào, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Cái gọi là kiếp trước, Diệp Hiên không hiểu, nếu như hắn thật sự giống như Liễu Bạch Y, sẽ dần dần thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Vì vậy, vấn đề ở đây.
Khi đó hắn, còn thật sự là chính hắn sao?
Hắn có bị kiếp trước thay thế hay không, hắn có chân chính biến mất hay không, từ nay về sau thế gian không còn Diệp Hiên người này?
Đây mới là chuyện Diệp Hiên lo lắng nhất, bởi vì Liễu Bạch Y đi ở phía trước hắn, hắn sợ Liễu Bạch Y từ nay về sau biến mất, lúc gặp lại thế gian không còn Liễu Bạch Y.
Cho nên, Diệp Hiên một mực tìm kiếm Phá Hư Thiên Đỉnh, chỉ có cấm kỵ thiên pháp trong đó mới có thể giải quyết vấn đề này.
Quá khứ, hiện tại, tương lai.
Ba từ này xẹt qua trong đầu Diệp Hiên.
Bây giờ hắn, tương lai của hắn, và hắn trong quá khứ tạo thành một dòng chảy, một dòng chảy mà hắn đều không thể lý giải, quan hệ giữa ba thứ này làm cho hắn hoang mang mà không hiểu.
Hắn kiếp này, hắn tương lai, hắn có chút hiểu biết. Chỉ là hắn trong quá khứ kia, chính là kiếp trước của hắn?
Tâm tình Diệp Hiên đầy trầm trọng, lâm vào trầm tư, ngũ đại Thiên Môn ở ra phía sau hắn ong ong luân chuyển, tuy rằng tu vi của hắn đã tăng vọt, nhưng Diệp Hiên không có bất kỳ ý hưng phấn nào.
Hô!
Nửa ngày trôi qua, Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt của hắn lần thứ hai khôi phục thanh minh, cả người cũng bình tĩnh lại.
Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, mặc kệ hắn có phải là nhân vật cấm kỵ kinh thiên tuyệt địa kia chuyển thế hay không, giờ phút này hắn vẫn là hắn, cũng không phải bất luận kỳ kẻ nào.
- Không cầu kiếp trước như thế nào, không hỏi tương lai như thế nào, chỉ cầu kiếp này vô địch, đủ rồi!
Diệp Hiên lẩm bẩm thì thầm.
Con đường phải đi từng bước một, cơm phải ăn từng miếng từng miếng.
Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ một đạo lý, mặc kệ hắn suy nghĩ lung tung như thế nào, chuyện này cũng không có tác dụng gì đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận