Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 296 - Sống không bằng chết (1)



Chương 296 - Sống không bằng chết (1)




- Diệp Hiên!
Cung Bản Vũ Thiên thê lương rống giận, răng hàm đều muốn cắn nát, nhìn về phía Diệp Hiên lại mang đầy hận ý không thể nào nói hết được, nếu như đôi mắt có thể giết người, chỉ sợ Diệp Hiên sớm bị Cung Bản Vũ Thiên giết chết ngàn vạn lần rồi.
- Ngươi... Lòng dạ ngươi thật là độc ác... Không chỉ có giết bọn họ... Còn luyện bọn họ thành lệ quỷ...
Cung Bản Vũ Thiên sợ run hét to, đôi mắt lại rơi xuống một dòng nước mắt, ánh mắt nhìn hai đứa con lại mang đầy vẻ bi thương không thể nào che giấu.
- Không đúng, không đúng.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói:
- Cung Bản huynh, ngươi cũng không nên trách ta nha, ta đã hứa hẹn qua với bọn họ, chỉ cần ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, ta có thể tha cho cả nhà bọn ngươi, càng sẽ xóa bỏ ân oán giữa ngươi và ta.
- Ai!
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, nói:
- Đáng tiếc, ta cho Cung Bản huynh cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng, mà con người của ta thì sao, tương đối làm tròn hứa hẹn, ngươi đã không xuất hiện, mà ta nói sẽ giết toàn bộ nhà ngươi, thì nhất định sẽ giết toàn bộ nhà ngươi. Bọn hắn chết, nhưng tất cả đều là bởi vì Cung Bản Vũ Thiên ngươi.
Theo những gì Diệp Hiên vừa nói ra, sắc mặt Cung Bản Vũ Thiên lại càng tái nhợt, cơ thể không ngừng run, nước mắt không ngừng rơi ra, một tiếng rống giận kình thiên phát ra từ trong miệng hắn.
- Diệp Hiên, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, hôm nay dù cho Cung Bản Vũ Thiên ta hồn phi phách tán, cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.
- Chém thành muôn mảnh?
Một nụ cười nhạt giương trên khóe miệng Diệp Hiên, Diệp Hiên khinh miệt lắc đầu nói:
- Cung bản huynh ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao ta có thể tìm được ngươi? Cái này có thể cũng không phải là ta không buông tha ngươi, mà là hai đứa con của ngươi có huyết mạch tương liên cùng ngươi, ta cũng chỉ là nhờ bọn họ dẫn dắt đi tới nơi này, càng là nhân từ cho một nhà các ngươi đoàn tụ.
- Ta giết ngươi!
Cung Bản Vũ Thiên thê lương rống giận, cầm Thiên Tùng Vân Kiếm ở trong tay, linh quang đáng sợ vây ở xung quanh hắn, giống như sau một khắc sẽ ra tay với Diệp Hiên vậy.
Chợt!
Không chờ Cung Bản Vũ Thiên ra tay, chuyện làm cho Cung Bản Vũ Thiên cực kỳ khiếp sợ khác lại xảy ra, khiến cho linh quang tăng vọt ở quanh người hắn cực kỳ hỗn loạn.
- Phụ hoàng... Người theo con đi.
- Phụ hoàng... Con trọn đời bị Minh Hỏa thiêu đốt... Thật sự rất đau nhức!
- Bệ hạ, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Hai đứa con của Cung Bản Vũ Thiên đang âm u nhìn hắn mà cười, đôi tay trắng hếu kia biến thành quỷ trảo đáng sợ, đang chộp tới Cung Bản Vũ Thiên, đôi mắt đáng sợ nhô ra, lại hiện ra sự oán hận nồng nặc.
- Con à... Con à…. Ta... Ta là phụ hoàng của các con.
Cung Bản Vũ Thiên không ngừng rút lui, ngay cả âm thanh đều run rẩy, hắn gắt gao nắm chặt lấy Thiên Tùng Vân Kiếm, ánh mắt nhìn hai đứa con lại càng không thể tin được.
- Phụ hoàng?
Hoàng tử Đông Doanh ngẹo đầu cười giả tạo, hắn dùng đôi mắt ác độc nhìn Cung Bản Vũ Thiên, âm trầm nói:
- Phụ... Hoàng... Ngài đến rồi à... Con đã bị Diệp Hiên bẻ gảy cổ mà chết... Nếu như ngài tới cứu con... Con làm sao có thể chết thảm ở trong tay hắn?
- Phụ... Hoàng... sau khi chết con cũng không được an ổn... Minh Hỏa này đốt con đau quá.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Đông Doanh vặn vẹo dữ tợn, Minh Hỏa đang thiêu đốt trên cơ thể cô, những tiếng than khóc đau đớn kia giống như từng cây kim đang đâm vào trái tim Cung Bản Vũ Thiên, làm cho Cung Bản Vũ Thiên ôm ngực mà lảo đảo rút lui.
Hai đứa con của Cung Bản Vũ Thiên đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, quỷ trảo trắng hếu toát ra quỷ khí đáng sợ, oán khí quanh người cũng đã đạt đến đỉnh điểm.
Phốc phốc!
Trong miệng Cung Bản Vũ Thiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi môi hắn bị cắn nát, trong mắt mang đầy đau thương, Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay rớt xuống đất, linh quang quanh thân tán loạn không còn tăm hơi, hiển nhiên, con của mình tới lấy mạng mình khiến cho hắn cực kỳ đau khổ.
- Diệp Hiên, tên tạp chủng này.
Cung Bản Vũ Thiên sợ run hét lớn, nhưng nước mắt lại không cầm được mà chảy ra.
Diệp Hiên coi thường mà uống cạn chén rượu, đôi mắt lại lãnh đạm nhìn về phía Cung Bản Vũ Thiên, nói:
- Cung Bản huynh, ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự tay giết chết linh hồn con của ngươi, hoặc là tùy ý để bọn họ thôn phệ huyết nhục linh hồn ngươi. Thế nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi tiêu diệt linh hồn bọn họ, thì cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có, ngươi thật sự có thể xuống tay sao?
Phốc phốc phốc!
Theo những gì Diệp Hiên đã nói, chỉ thấy máu tươi không cầm mà trực tiếp tràn ra trong khóe miệng Cung Bản Vũ Thiên, đối mặt với lựa chọn tàn khốc này, hắn thật sự có một loại cảm giác sống không bằng chết.
Phác thông!
Chợt, Cung Bản Vũ Thiên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu trước Diệp Hiên, kêu khóc nói:
- Diệp Hiên, ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi tha cho bọn họ, ta có thể đoạn tuyệt ở trước mặt ngươi, dù cho hồn phi phách tán đều có thể, ta cầu xin ngươi.
Mặt Cung Bản Vũ Thiên đầy nước mắt, đã bị Diệp Hiên hành hạ có chút muốn nổi điên, giờ phút này hắn cũng đã không còn để ý đến tôn nghiêm mà dập đầu khẩn cầu Diệp Hiên, trông cực kỳ đáng thương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận