Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 144 - Phong Đô thành



Chương 144 - Phong Đô thành




Nguyên thần hư không, chính là một loại pháp quyết cơ bản nhất trong cấm kỵ thiên, cũng là thứ mà Diệp Hiên nắm giữ sơ bộ, khi tu vi của hắn làm sâu sắc, cấm kỵ pháp trong cấm kỵ thiên, sẽ dần dần triển ra sở hữu khủng bố.
Lưu quang cực nhanh, hư không tung hoành, Diệp Hiên chân chính biến mất ở chiến trường huyết hải, mà Nguyên Linh cùng huyết sắc hư ảnh cũng không biết, cái gọi là tính kế bố cục của bọn họ toàn bộ lại bị lộ ở trong mắt Diệp Hiên.
Bọn họ càng thêm không biết là, ở trong Bất Tử Tiên Kinh lại vẫn cất giấu một phần kinh văn trọng yếu, nhưng lại bị Diệp Hiên đoạt được, mà đây cũng là một loại biến số lớn nhất, nếu như hai người biết chuyện này, không biết nên có cảm tưởng gì.
...
Hư không tung hoành, huyết quang ẩn hiện.
Diệp Hiên tê liệt hư không vô tận, khi lần nữa xuất hiện hắn đã đứng ở trong một bãi tha ma.
Căn cứ pháp quyết Nguyên Linh đưa cho hắn, muốn khai mở Diêm La địa ngục, thì cần tìm một chỗ Cực Âm để câu thông cánh cổng Diêm La Địa Ngục, mà bãi tha ma này âm khí cực nặng, cũng là nơi thích hợp nhất khai mở Diêm La địa ngục.
Một cơn gió mát phất phơ thổi, làm cho sợi tóc Diệp Hiên theo gió mà lay, bàn tay vẽ thành vòng tròn, huyết quang mê mang quanh thân, từng phù văn màu đỏ theo đôi tay đánh ra, trong miệng lại lẩm nhẩm kinh văn tối nghĩa không rõ.
Ô ô ô ô!
Âm phong mênh mông cuồn cuộn, quỷ khí di thiên, một trận ba động không rõ lấy Diệp Hiên làm trung tâm nở rộ, mảnh không gian này chậm rãi âm trầm xuống, còn có một chút vòng xoáy âm quang dần dần ngưng hình ở trong hư không.
Ông!
Hư không rung chuyển, thiên sắc âm trầm, một vòng xoáy âm quang xuất hiện ở giữa hư không, càng theo giữa vòng xoáy truyền đến tiếng vong hồn kêu khóc, liếc mắt nhìn lại, giống như linh hồn của mình đều phải bị hút vào trong đó.
Cánh cửa Diêm La địa ngục đã khai mở, đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, lại không bất kỳ do dự nào, bước ra một bước cả người cũng bước vào giữa âm quang.
Ông!
Theo Diệp Hiên bước vào Diêm La địa ngục, âm quang cũng nhanh chóng khép kín, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian vậy.
Yên lặng, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Đây là một vùng không gian bao la tăm tối vô biên, không có bầu trời, càng không có mặt đất, phóng tầm mắt nhìn tới, duy có vô số hào quang óng ánh đếm không hết kéo dài qua khoảng không.
Ô!
Âm phong mênh mông cuồn cuộn, hàn ý xâm thể, lúc tu vi Diệp Hiên là kỳ Độ Kiếp, đều có một loại cảm giác lạnh phát ra từ nội tâm, cái này cảm giác lạnh này không phải từ trên thân thể trên truyền đến, giống như thể hiện về linh hồn trực quan.
Ùng ùng!
Một tảng ánh sáng chiếu phá hư không vô tận, một cột ánh sáng vắt sáng chói ngang đổ xuống Diệp Hiên, sau lưng hắn càng truyền đến âm thanh khóc than sợ hãi quỷ dị.
- Âm binh quá cảnh, người lạ tránh lui.
Cái âm thanh này không chứa bất kỳ tình cảm gì, càng mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh từ trong linh hồn, giống như từ cái nơi xa xôi này trôi qua, âm thanh này đã một mạch tồn tại, càng giống như chính là Thiên Pháp Tắc hóa thành ý chí.
Đạp đạp đạp!
Tiếng móng ngựa vang dội, âm phong ù ù, Diệp Hiên hơi lộ ra kinh ngạc chỉ thấy sau lưng hắn quỷ dị xuất hiện thiên quân vạn mã, đang dọc ánh sáng phi nhanh mà tới.
Binh quân màu đen, chiến mã hắc thiết, âm binh mênh mông, đây chính là chuyện xuất hiện trong tầm mắt Diệp Hiên.
Sắc mặt Diệp Hiên không thay đổi, hơi nhếch sang một bên, trực tiếp nhường đường, cũng để cho những vật quỷ dị này lướt qua trước người hắn.
- Ừm?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trong mắt xẹt qua một luồng kinh ngạc.
Hắn thấy cái gì?
Trong âm binh mênh mông, không biết bao nhiêu âm hồn tái nhợt bị tỏa liên giam cầm, hiển nhiên những âm thanh kêu rên trước đó kia, chính là từ trong miệng chút âm hồn nơi này truyền ra.
- Linh hồn của con người sau khi chết sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Diệp Hiên thân là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, hoàn toàn có thể cảm giác được, những này âm binh này cũng không có chút ý thức nào, giống như chính là một loại cơ khí chấp hành mệnh lệnh, từ xưa đến nay một mạch duy trì vận chuyển của Diêm La địa ngục.
Hơn nữa, để cho Diệp Hiên cảm thấy kinh nghi là, những âm hồn bị tỏa liên giam cầm này, đôi mắt cực kỳ dại ra, ngoại trừ chết lặng khóc than kêu rên, căn bản không có tồn tại một vài loại tâm tình của con người.
- Sau khi chết linh hồn ly thể, lẽ nào đều không còn tồn tại ký ức lúc còn sống sao?
Diệp Hiên tự hỏi, trong mắt xuất hiện một tia âm trầm.
Nếu thật là như vậy, đến khi hắn tìm được linh hồn Diệp Linh Nhi, phải làm sao để khôi phục ký ức lúc cô còn sống?
Lúc Diệp Hiên đang suy nghĩ, mênh mông âm binh vẫn bay nhanh qua người hắn, nhưng cũng là ở lúc này, Diệp Hiên cực kỳ bén nhạy bắt được, một tên quỷ không đầu thoáng cứng lại sau khi lướt qua hắn, nhưng vẫn tiếp tục chạy đi vào sâu trong Diêm La địa ngục.
- Có gì đó quái lạ.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, chợt truy đuổi theo tên quỷ không đầu, càng là xoay người nhảy lên trên chiến mã của tên quỷ không đầu kia, theo mênh mông âm binh mà đi.
- Càn khôn treo ngược, phản hồi bản đi tìm nguồn gốc.
Diệp Hiên chỉ điểm ra một vài thứ với quỷ không đầu đem, một chút huyết quang nảy sinh ở hư không, chỉ thấy cơ thể quỷ không đầu bỗng nhiên chấn động, âm khí quanh thân chợt bạo nổ, bao phủ xuống Diệp Hiên.
Thuật pháp Diệp Hiên thi triển, chính là một loại bí pháp sưu hồn, có thể thấy được toàn bộ ký ức của người bị thi thuật, hắn phát hiện tên quỷ không đầu này tựa như không giống với những âm binh khác, chỉ sợ tên quỷ không đầu này có thể sản sinh một chút ý thức.



Bạn cần đăng nhập để bình luận