Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 236 - Người dẫn đường



Chương 236 - Người dẫn đường




- Thiên Hoàng, cũng xin ngài nguôi giận, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bí mật Thôn Chính Yêu Đao có bị Diệp Hiên biết được hay không, nếu như việc này bị hắn biết được, điều này đối với Đông Doanh chúng ta mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Một tên đại thần lo lắng lên tiếng.
- Hừ, dù bị hắn biết được thì như thế nào, Đông Doanh chúng ta cũng không tìm được Thức Thần môn, chỉ bằng một tên Hạ quốc hắn cũng muốn tìm được Thức Thần môn?
- Không sai, dù cho tên Diệp Hiên này tu vi cái thế, càng là đệ nhất cao thủ Đông Phương, nhưng mọi người chớ quên, hắn chẳng qua chỉ là có một mình thôi, một mình dù có mạnh mẽ thì cũng làm sao có thể đối kháng cùng toàn bộ Đông Doanh chúng ta?
- Theo ta thấy, tìm một cơ hội dẫn Diệp Hiên tới một chỗ không người, trực tiếp phóng tên lửa xuyên lục địa, ta cũng không tin cơ thể hắn là kim cương đúc thành, chẳng lẽ còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại khi bị tên lửa tấn công?
Những tiếng nghị luận dồn dập vang lên, cũng để cho sắc mặt Thiên Hoàng Đông Doanh cực kỳ âm trầm.
- Đủ rồi, đám ngu ngốc các ngươi này, nếu thật sự vận dụng tên lửa xuyên lục địa, chết cũng không chỉ là Diệp Hiên, mà cả thành thị Hạ quốc cũng đều sẽ huỷ diệt, đến lúc đó thì Hạ quốc làm sao có thể từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ xảy ra trận chiến diệt quốc, Đông Doanh ta làm sao có thể là đối thủ của Hạ quốc? Lẽ nào ngay cả điểm ấy mà các ngươi tự mình không biết?
Ở trong tiếng hét đầy tức giận của Thiên Hoàng Đông Doanh, chư vị triều thần lập tức câm như hến, lần nữa tĩnh mịch không tiếng động.
Nhìn dáng dấp không chịu thua kém của đám triều thần, Thiên Hoàng Đông Doanh bất đắc dĩ thở dài, hơi lộ ra chán chường mà nói:
- Truyền mệnh lệnh của bổn hoàng, tạm thời không nên đi chọc đến tên Diệp Hiên này, để đại thần ngoại giao đi đến Hạ quốc, cho dù bọn họ đưa ra bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần Diệp Hiên có thể trả lại Thôn Chính Yêu Đao, Đông Doanh chúng ta cũng nhất định thỏa mãn toàn bộ.
Đều lui xuống đi.
Thiên Hoàng Đông Doanh vẫy lui mọi người, hắn vô lực ngồi dựa trên ghế, càng không ngừng xoa huyệt Thái Dương, hiển nhiên tâm thần hắn lúc này đang vô cùng lo lắng.
Chỉ là Thiên Hoàng Đông Doanh không biết, lúc này Diệp Hiên lại đang đi đến Đông Doanh rồi.
Vạn dặm tinh không, tầng mây nặng nề, trong toa hành khách chiếc máy bay đang bay đến Đông Doanh.
Khoang hạng nhất.
Một người thanh niên tướng mạo bình thường, giống như ném vào trong đám người cũng đều sẽ không khiến cho người khác chú ý chút nào, chỉ là đôi mắt người này thỉnh thoảng lại có một tia tinh quang xẹt qua, hiển nhiên tuyệt đối không phải đơn giản như nhìn bề ngoài.
Thay đổi dung mạo, đây đối với Diệp Hiên mà nói là chuyện cực kỳ đơn giản, nếu hắn muốn đến Đông Doanh, tự nhiên không thể lại dùng dung mạo lúc đầu, dù sao trận chiến của hắn cùng với Vũ Tuyệt Tiên đã được phát trực tiếp đến thế giới, đã để hắn bại lộ trong mắt của thế nhân.
Nếu lấy dung mạo lúc đầu đi đến Đông Doanh, chỉ sợ nhất định sẽ để cho toàn cầu chú ý, đây cũng là chuyện Diệp Hiên không muốn nhìn thấy.
- Tiên sinh, ngài muốn uống chút gì không?
Tiếp viên hàng không đi đến mỉm cười hỏi, thao thao mấy câu cứng ngắc của Hạ quốc, khom người hỏi Diệp Hiên.
- Không cần.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, đang cầm một quyển sách cổ tập trung xem.
- Tiên sinh, đây là điện thoại riêng của tôi, nếu như đến Đông Doanh có cần gì, ngài có thể gọi cho tôi.
Tiếp viên hàng không lặng lẽ kín đáo đưa cho Diệp Hiên một tờ giấy, sau đó lại mỉm cười rời khỏi.
Nhìn tờ giấy trên bàn, Diệp Hiên lười liếc mắt nhìn, thuận tay vứt bỏ trên mặt đất, hiển nhiên hắn không có chút hứng thú nào đối với mấy tiếp viên hàng không Đông Doanh này.
Kỳ thực, theo lý mà nói, tướng mạo Diệp Hiên bây giờ rất bình thường, tiếp viên hàng không Đông Doanh quanh năm bay đi bay lại, còn không có thói quen vừa gặp đã đưa tấm giấy như thế.
Hơn nữa Đông Doanh vẫn luôn có chút khinh thường đối với người của Hạ quốc, chuyện này càng không thể xảy ra.
Điều thật sự hấp dẫn nữ tiếp viên hàng không kỳ thực cũng không phải Diệp Hiên, mà là trên người hắn có mấy món trang sức giá trị không nhỏ.
Một chiếc đồng hồ cực kỳ xa hoa, được gọi là Hải Dương Chi Tâm, trên thế giới chỉ có năm chiếc, giá trị tới tám chục triệu, quần áo càng là được thiết kế từ các nhà thiết kế nổi tiếng phương tây, nhìn một cái đã biết là vật vô cùng có giá trị.
Toàn bộ đồ trên cả người Diệp Hiên đều được Trác Quân Đình phụ trách, chỉ là một bộ quần áo Diệp Hiên mặc trên người đã có hơn trăm triệu, mà tiếp viên hàng không Đông Doanh đã gặp qua không biết bao nhiêu người có địa vị cao quý, liếc mắt đã nhìn ra giá trị cả người Diệp Hiên, nên mới có một màn vừa rồi.
- Vị đại ca này, đây chính là một vị mỹ nữ Đông Doanh thành thành thật thật nha, ngài ngay cả một chút hứng thú cũng không có?
Trong khoang hạng nhất, một gã thanh niên ục ịch vừa lúc thấy một màn như vậy thì lại hơi lộ ra kinh ngạc hỏi Diệp Hiên.
- Nếu ngươi muốn, tặng cho ngươi.
Diệp Hiên để quyển sách xuống, khẽ mỉm cười nói.
- Thật... Thật?
Đôi mắt tên thanh niên ục ịch kia sáng lên, hắn lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Hiên, nhặt tờ giấy trên đất lên cực nhanh, trong mắt đầy hưng phấn.
- Tiểu đệ Tôn Tiểu Phúc, làm một người bán lẻ ở Đông Doanh, không biết cao danh quý tính của đại ca?
Tôn Tiểu Phúc làm bộ gần gũi.
- Lục Kiếp, Lục của lục địa, Kiếp của nạn kiếp, nghe nói hiện tại chính là thời kỳ Đông Doanh nở rộ hoa anh đào, tự nhiên muốn đi xem một phen.
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời Diệp Hiên nói, Tôn Tiểu Phúc ngẩn ra, hắn còn chưa từng nghe qua cái tên nào kỳ quái như vậy, nhưng hắn nhiều năm lăn lộn ở thương trường, tự nhiên không có thể hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận